Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 307: Quyết định xây nhà (1)

Trình Loan Loan dẫn Thẩm Chính đến dưới gốc cây lớn trong sân.
Lúc này vừa qua buổi trưa, mặt trời cũng không chói chang lắm, gió nhẹ thổi qua rất thoải mái dễ chịu.
Nàng do dự không biết nên mở miệng như thế nào, dù sao đây cũng không phải là hài tử nhà mình, nàng không có lập trường đầy đủ để hỏi chuyện này.
Đang do dự, Vương thẩm hàng xóm lại đây trả lại chén:
“Nương Đại Sơn, cái món kho này của ngươi thật sự quá ngon. Một chén lớn như như thế mà nam nhân nhà ta cùng mấy hài tử chỉ ăn một hồi đã hết sạch rồi. Nam nhân ta bình thường không thích ăn lòng heo, thế mà hắn lại thích ăn món nhà các ngươi nấu, còn hận không kiếm được một ít rượu đến uống nữa…” Đúng lúc này Triệu lão thái thái cũng đến trả chén, tiếp lời:
“Hương vị này quả thật không tệ, mấy thứ lòng heo này trước kia ta mua về chỉ có luộc lên hoặc xào một chút thôi. Mấy hài tử lâu ngày không được ăn thịt, ta tùy tiện xào một chút cũng ăn sạch sẽ, ta còn tưởng rằng món xào của mình không tệ rồi, nhưng ăn cái này, ta mới biết mình nhiều năm như vậy đã uổng phí thế nào.”
Trình Loan Loan nhận lấy hai cái chén, mở miệng cười:
“Tiểu tử Nhị Cẩu ăn món kho này xong lập tức nghĩ đến cách làm ăn khác. Hắn nói muốn ta làm món kho này để hắn mang lên trấn bán, nhưng cũng không biết người ở trên trấn có thích ăn không.”
Vương thẩm nói:
“Món kho này hình như có bỏ thêm thù du nên hơi cay. Đại Mạch nhà ta thích ăn nhạt, ăn được mấy miếng xong muốn ăn nữa nhưng lại không dám ăn. Ta liền nghĩ, có phải nên làm một chút loại không cay, khách đến ăn có thể lựa chọn hai loại hương vị… Ta cũng chưa từng làm ăn bao giờ, chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, nương Đại Sơn cũng đừng có chê cười ta nhé.”
“Nương Nê Thu, đề nghị này của ngươi hay lắm.”
Trình Loan Loan nghiêm túc hỏi thêm:
“Nếu như làm thêm một ít loại có vị ngọt liệu có ai thích không?”
“Ta thích vị ngọt.”
Triệu lão thái thái nhíu mày:
“Nhưng mà nếu muốn ngọt thì phải bỏ thêm đường, quá phí phạm, vẫn nên cho thêm thù du đi, hoặc là không thêm gì hết, có thể vẫn có nhiều người thích…” Trình Loan Loan mỉm cười nói chuyện với hai người, phía sau dần dần liền chuyển thành nói chuyện về hôn sự của mấy hài tử.
Thẩm Chính đứng ở một bên nghe, bắt đầu nhàm chán, hắn xoay người chuẩn bị đi.
Ánh mắt Trình Loan Loan liếc qua nhìn hắn một cái, lúc này mới kết thúc cuộc nói chuyện:
“Ta còn bận một vài việc trong nhà, không nói chuyện với hai người nữa.”
Vương thẩm và Triệu lão thái thái xoay người rời đi.
Trình Loan Loan gọi Thẩm Chính lại:
“Thẩm thiếu gia, ta gọi ngươi ra đây là để hỏi ngươi một chút, Di Hồng Lâu là cái gì?”
Thẩm Chính bắt đầu khoe khoang kiến thức của mình:
“Di Hồng Lâu chính là thanh lâu lớn nhất trấn Hà Khẩu. Không có hai đồng là không bước vào cửa lớn Di Hồng Lâu được đâu. Nam nhân ở trong này đều cực kỳ chịu chi, một buổi tối có thể tiêu hết bảy tám lượng bạc. Một cân phá lấu sáu mươi văn tiền bán ở Di Hồng Lâu thì giá cả có thể tăng lên gấp mấy lần…” Gân xanh trên trán Trình Loan Loan nhảy lên:
“Di Hồng Lâu này ngươi đã vào đó lần nào chưa?”
“Cái đó thì chưa.”
Thẩm Chính ho khụ khụ:
“Mỗi lần cha ta cho ta tiền cũng chỉ là năm lượng bạc, số tiền này cũng quá ít, căn bản là không đủ để mời hoa khôi đến bồi rượu, đi tới đó cũng không có nghĩa lý gì, còn chẳng bằng không đi…” Trình Loan Loan không nói gì.
Nếu như nàng là mẫu thân của tiểu tử này, thật muốn cho hắn một bạt tai.
Năm lượng bạc còn chê ít, mới có tí tuổi đầu mà đã muốn gọi hoa khôi thanh lâu tới bồi rượu, rốt cuộc thì trong đầu tiểu tử này đang suy nghĩ cái gì chứ?
“Thẩm thiếu gia, những chỗ như Di Hồng Lâu này không phải là chỗ mà ngươi nên đi.”
Giọng điệu Trình Loan Loan cố gắng ôn hòa hết sức:
“Đương nhiên, ngươi khăng khăng muốn đi cũng được, nhưng tuyệt đối đừng dẫn Trình Chiêu và Nhị Cẩu cùng đi tới đó. Nhà chúng ta nghèo, không tiêu xài nổi ở chỗ kia đâu…” Thẩm Chính hừ một tiếng nói:
“Trình Chiêu nghèo như vậy, Triệu Nhị Cẩu thì lại quê mùa như vậy, người của Di Hồng Lâu căn bản sẽ không để cho hai người bọn họ đi vào đó đâu.”
“Này, Thẩm Chính, ngươi nói ai quê mùa đấy hả?”
Triệu Nhị Cẩu bất mãn vọt ra.
Trải qua nhiều ngày sớm chiều ở chung, Triệu Nhị Cẩu và Thẩm Chính cũng trở nên quen thuộc, cũng không còn một tiếng lại một tiếng Thẩm thiếu gia nữa. Có đôi khi cãi nhau ầm ĩ liền gọi thẳng tên Thẩm Chính. Tiểu tử Thẩm Chính này cũng không thèm để ý.
“Không phải là ngươi quê mùa sao?”
Thẩm Chính nhìn hắn từ trên xuống dưới:
“Ngươi xem thử ngươi đang mặc cái gì, từ đầu đến chân đều là miếng vá, vừa nhìn đã biết ngươi là một tên nhà quê.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận