Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1710: Bây giờ vẫn chưa phải là đường cùng (2)

Thôn trang nhỏ không tính là lớn, Hạ Tiêu dẫn người tìm kiếm kỹ ba lần vẫn không thu hoạch được gì, chỉ có thể quay về hỏi Trình Loan Loan.
Lại thấy Trình Loan Loan một thân bùn đất ngồi trong viện, vô cùng nhếch nhác.
"Khụ, vừa nãy bất cẩn ngã một cái."
Nàng nói dối không chớp mắt:
"Nếu trong thôn không có, vậy có thể là giấu trên núi, chi bằng lên núi tìm thử?"
Hạ Tiêu cũng đang có ý này, lập tức dẫn người lên núi.
Một đoàn mấy trăm người từ trời sáng tìm tới khi hoàng hôn buông xuống, cuối cùng phát hiện một lượng lớn hỏa dược, còn có súng kíp trong một sơn động trong núi sâu.
Hỏa dược này ngửi vào mùi nồng hơn, đoán chừng một viên nhỏ đã có uy lực năm tới mười lần lựu đạn của nước Đại Vũ.
Súng kíp trong sơn động không phải chế từ ống tre mà là dùng sắt, cầm trên tay rất có phân lượng, trong hàng trăm thùng, chứa đầy súng kíp kiểu dáng giống nhau, đoán chừng là hai vạn cây, có thể chia cho sĩ binh tinh nhuệ mỗi người một cây... "Tây Nhung quốc có thể có nhiều sắt như vậy sao?"
Bàng Kiệt tỏ vẻ khó tin:
"Sắt này trông còn tốt hơn sắt của nước Đại Vũ."
"Năm đó Thái Bình công chúa hòa thân, mang nhiều thợ rèn tới Tây Nhung, đồ sắt tích lũy nhiều năm như vậy cộng lại có thể thực sự nhiều như vậy đấy."
Lý Kiện quay đầu nhìn Trình Loan Loan:
"Chắc là Tuệ phu nhân đã cung cấp phương pháp phối hỏa dược và bản thiết kế súng kíp, Thái Bình công chúa mới có thể tìm người làm ra."
"Phối phương và bản thiết kế dĩ nhiên quan trọng, nhưng ở dưới mí mắt của Vương Tây Nhung có thể chế ra nhiều vũ khí như vậy, còn sắp xếp người đưa về nước Đại Vũ, điều này hiển nhiên càng khó."
Trình Loan Loan nói:
"Mang tất cả về nơi đóng quân trước, không được chậm trễ."
May mà có đủ số lượng người, sắp xếp xe, hàng trăm chiếc xe được chứa đầy.
Sau khi về tới doanh địa, đã là nửa đêm.
Đèn của doanh trại chính vẫn đang sáng, có thể nghe được mấy vị tướng quân và quân sư đang nói chuyện, tuy trong giọng nói đầy mệt mỏi nhưng mọi người đều không muốn nghỉ ngơi.
Lần này nước Đại Vũ trưng binh ba mươi lăm vạn, nhiều người chống lại Tây Nhung như vậy, nếu vẫn thua, vậy những tướng lĩnh như họ chính là tội nhân của nước Đại Vũ, chỉ có thể lấy cái chết tạ tội.
"Sắp xếp mười vạn người vòng qua ngọn núi này, từ hậu phương Tây Nhung đánh một đòn bất ngờ."
Xa Kỵ tướng quân trầm giọng nói:
"Nhân lúc hậu phương Tây Nhung thất thủ, chúng ta tập kết hai mươi lăm vạn người còn lại công kích, phải chiếm được mảnh đất trước mắt này..."
Hạ Tiêu mím môi:
"Tuy như vậy có thể nâng cao phần thắng, nhưng tử thương không thể lường được..."
"Muốn đánh thắng trận này, tử thương khó tránh khỏi."
Vân Huy tướng quân lên tiếng ói:
"Nếu tử vong có thể lấy máu rửa mối nhục của nước Đại Vũ, nếu tử vong có thể đánh lui lính Tây Nhung, cũng không phải là một mưu lược tồi."
Người trong lều đều trầm mặc.
Nếu không muốn đối đầu trực diện, vậy chỉ có thể dùng chiêu này phân hóa lính Tây Nhung, mới có thể có vài phần thắng, nếu không binh bại như núi đổ, e là vùng đất này cũng không giữ được.
"Tử vong, là con đường cùng cuối cùng khi không còn đường, bây giờ chúng ta đã tới đường cùng rồi sao?"
Một giọng nói thanh lạnh truyền tới, mọi người ngẩng đầu nhìn, thấy Trình Loan Loan đi vào trong doanh trại.
Nếu là trước đây, nữ tử vào quân doanh, nhất định sẽ bị tất cả mọi người ở đây quát đuổi ra.
Nhưng người này là Tuệ phu nhân.
Nghe nói hơn trăm người bọn họ từ cung điện Tây Nhung thoát ra đều dựa vào mưu lược của Tuệ phu nhân, còn nữa, lựu đạn được coi là át chủ bài hiện giờ chính là do Tuệ phu nhân nghiên cứu ra đầu tiên, sau đó được hài tử của nàng quyên góp cho triều đình, nếu không phải có lựu đạn, họ chỉ sẽ thua thảm hơn... Trình Loan Loan nhìn mọi người trước mặt:
"Dùng mạng người để đổi lấy thắng lợi của chiến tranh, đánh thắng có ý nghĩa gì chứ? Những binh lính trẻ ngoài kia đều là hài tử do phụ mẫu vất vả nuôi nấng trưởng thành, cũng là cha của nhiều hài tử, là trụ cột trong nhà, nếu họ chết, chính là một gia đình sụp đổ. Thử hỏi nếu nhi tử của các ngài ở trong đó, còn có thể nhẹ nhàng nói ra một câu như vậy không?"
Vân Huy tướng quân nhìn Trình Loan Loan:
"Tuệ phu nhân lo lắng nhi tử của mình..."
"Không phải."
Trình Loan Loan trực tiếp cắt ngang lời của hắn:
"Nếu hi sinh bốn nhi tử của ta có thể đổi lấy thịnh thế thái bình của nước Đại Vũ, ta tuyệt sẽ không ngăn cản các nhi tử hi sinh vì nước. Nhưng hiện thực là không chỉ hi sinh bốn người mà là bốn nghìn người, bốn vạn người, bốn mươi vạn người... Thậm chí nhiều hơn nữa... rõ ràng là có cách tốt hơn."
Nàng nói như vậy, mắt của Phiêu Kỵ đại tướng quân lập tức sáng lên:
"Tuệ phu nhân, mời nói."
Bạn cần đăng nhập để bình luận