Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 787: Thẩm Chính say rượu nằm dưới hoa hải đường (1)

Dưới tàng cây hải đường, sắc hoa rực rỡ.
Cánh hoa tung bay, rơi trên người Thẩm Chính. Hắn mặc trường sam màu xanh nhạt, càng làm nổi bật màu rực rỡ của cánh hoa.
Bầu rượu trong tay hắn rơi trên mặt đất, như lẫn vào trong cánh hoa rơi. Một cánh hoa yếu ớt rơi vào trên mặt hắn, hắn có chút ngứa, đưa tay hất ra, xoay người tiếp tục ngủ.
Nhưng rốt cuộc tảng đá này không phải giường, xoay người lăn xuống, hắn giống như không cảm thấy đau, tìm tư thế thoải mái, tiếp tục ngủ say.
"A, đây không phải là Thẩm thiếu gia sao?"
Nha hoàn kinh ngạc mở miệng, tới gần nhìn thoáng qua, xác định chính là Thẩm Chính.
Tiểu thư khuê tú kia hơi nhíu mày:
"Lúc này đang là mùa xuân, dưới đất lạnh lắm, sợ là sẽ bị cảm lạnh. Tiểu Ngọc, ngươi nhanh chóng đi gọi thư đồng của Thẩm thiếu gia tới đây."
Nha hoàn tên Tiểu Ngọc lập tức lĩnh mệnh rời đi.
Tiếng bước chân truyền vào trong tai Thẩm Chính, hai mắt hắn hơi mở ra tạo thành một khe hở.
Hắn nhìn lại, nhìn thấy bên kia hoa hải đường, một thân ảnh màu xanh nhạt đứng thẳng xa xa, bóng dáng mơ mơ hồ hồ, giống hệt bóng dáng mà mỗi lần hắn đều nhìn thấy trong mộng kia.
Hắn đối với nương của mình không hề có bất cứ ký ức gì, tổ mẫu nói cho hắn biết, mẫu thân thích mặc y phục màu xanh. Bởi vậy, mỗi lần nằm mơ, nương của hắn ở trong mộng đều mặc váy dài màu xanh, trên mặt là nụ cười ấm áp.
Đã lâu rồi không mơ thấy nương nha.
Thẩm Chính vươn tay, thanh âm mơ hồ không rõ:
"Nương, con rất nhớ ngài... Chính nhi rất nhớ nương..."
Tiểu thư khuê các kia đứng ở nơi tương đối xa, một là để tránh hiềm nghi, hai là nàng cũng đang tìm hướng đi của các tiểu thư khác.
Đột nhiên nghe được Thẩm Chính nói chuyện, nàng quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Chính đưa tay về phía nàng. Cái làm nàng khiếp sợ chính là, vị Thẩm thiếu gia này thế mà lại đang rơi lệ.
Nước mắt chảy xuống, cánh hoa hải đường trên mặt đất đều ướt đẫm.
Nàng không còn nghĩ ngợi được nhiều, vội vàng đi tới, nhưng vẫn giữ khoảng cách ba năm bước chân:
"Thẩm thiếu gia, ngươi khó chịu ở chỗ nào, chịu đựng một chút nữa là tốt rồi, thư đồng của ngươi sẽ lập tức tới ngay..."
"Nương!"
Thẩm Chính đột nhiên duỗi dài cánh tay, nắm lấy tay thiếu nữ, đặt ở trên mặt mình, nhẹ nhàng vuốt ve.
Thiếu nữ thần sắc đại biến:
"Thẩm thiếu gia, ngươi làm gì! Xin hãy tự trọng!"
Nàng muốn rút cánh tay mình ra.
Nhưng nàng là một nữ hài tử, khí lực nào có thể so sánh được với nam nhân, chứ đừng nói, còn là một nam nhân đang say khướt.
Tay nàng bị nắm chặt, bị ép đụng phải nước mắt trên mặt Thẩm Chính.
"Nương, con rất nhớ ngài... Hôm nay ngài trở về thăm con, có phải biết con đậu tú tài không, có phải con rất lợi hại không... Ô ô ô, nương, con thật sự rất nhớ ngài, rất muốn ngài vẫn ở bên cạnh con..."
Bàn tay thiếu nữ đang giãy giụa, liền dừng lại.
"Nương, ngài đừng lo lắng cho con nữa, con có nhận nghĩa mẫu rồi, sau này nghĩa mẫu cũng sẽ thương con như nương..."
Thẩm Chính vừa khóc vừa cười:
"Nhưng mà nương a, ngài không thể bởi vì con có nghĩa mẫu rồi mà sẽ không trở về thăm con được, ngài là người sinh ra con, vĩnh viễn là nương của con, ngài về trong mộng của con nhiều hơn có được không... Cảm giác lúc này thật chân thật nha, rốt cuộc con đã được chạm vào tay của nương rồi, con vui lắm..."
"Nương, khoan hãy đi, ở cùng con thêm một lúc đã..."
Hắn nhắm mắt lại, nắm chặt cái tay kia, lại một lần nữa mê man.
Cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân, thiếu nữ nhanh chóng rút tay mình ra, lui về phía sau rất nhiều bước, lui về con đường dẫn vào.
Nha hoàn Tiểu Ngọc dẫn A Phúc vội vàng tới đây.
A Phúc vội vàng nói cảm ơn:
"Đa tạ Lâm tiểu thư, bằng không ta cũng không biết đi đâu tìm người..."
Lâm tiểu thư sắc mặt lạnh nhạt nói:
"Ngủ một lúc rồi, nhanh chóng đỡ người dậy, nhớ kỹ đút canh giải rượu cùng canh gừng, cẩn thận cảm lạnh."
A Phúc gật đầu, vội vàng đi tới, đỡ Thẩm Chính đang ngủ trên mặt đất dậy rồi rời đi.
"Thì ra Phó tiểu thư đang ở đình ngắm hoa ở góc tây nam."
Tiểu Ngọc mở miệng nói:
"Tiểu thư, đi qua bên này."
Lâm tiểu thư cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay mình:
"Trong nhà cũng có hoa hải đường, không ở chỗ này nhìn nữa, ta cảm thấy hơi khó chịu, chuẩn bị xe, hồi phủ."
Bữa tiệc vô cùng náo nhiệt của Thẩm gia kết thúc.
Thẩm Chính ngủ một giấc đến chạng vạng mới tỉnh lại, uống quá nhiều rượu, đầu cũng mê man.
"Thiếu gia, có chỗ nào không thoải mái sao?"
A Phúc vội vàng tới hỏi han ân cần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận