Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 322: Thẩm huyện lệnh thỉnh công (2)

Thời điểm Thẩm huyện lệnh ở bên này suy nghĩ thì bên kia Trịnh huyện lệnh ngồi trên xe ngựa trở về, trong lòng thở dài một hơi.
Tuy rằng trấn Phượng Hoàng cũng có lúa tái sinh nhưng hắn cũng không có quan hệ trực tiếp với chuyện này, hắn xem như không có công cũng chẳng có tội.
Nhi tử Trịnh Vọng Phong vẫn luôn là niềm tự hào của hắn, lần này tên tiểu tử bướng bỉnh Thẩm Chính lại có thể nghiên cứu ra trục lăn lúa, nhi tử của hắn sao một chút tiến bộ cũng không có?
Phụ tử Thẩm gia cùng nhau tiến bộ, khẳng định sẽ được Tri phủ đại nhân ngợi khen, hai ba năm sau khảo hạch lên chức, Thẩm lão đệ khẳng định sẽ được đề bạt.
Hắn… Ai dà, hắn đời này đã như vậy rồi, việc cần thiết bây giờ là lót đường cho nhi tử nhà mình.
Trịnh huyện lệnh mở miệng nói:
“Đến thư viện Nam Phủ một chuyến.”
Xa phu nghe lệnh, đi vòng lên trấn Hà Khẩu. Xe ngựa trên đường lớn chạy nhanh về hướng thư viện Nam Phủ.
Vừa lúc thư viện Nam Phủ tan học, Trịnh Vọng Phong, Tiền Huy cùng một đám người muốn đến tửu lâu dùng bữa tối. Đồ ăn ở nhà bọn họ đã ăn đến phát ngán, cứ cách mấy ngày sẽ đến tửu lâu ở lân cận tìm đồ ăn ngon, mấy người thay phiên nhau mời khách. Ai không đủ bạc mời khách thì không có tư cách tiến vào vòng quan hệ của bọn họ.
Nhìn thấy nhi tử nhà mình cùng Tiền Huy tụ tập quậy phá, sắc mặt của Trịnh huyện lệnh thật không tốt, Tiền gia làm ăn lớn, không trông cậy vào Tiền Huy mang được công danh về nhà, nhưng nhi tử của hắn thì khác, Trịnh Vọng Phong bắt buộc phải thi đỗ tú tài, thi đỗ cử nhân trở thành tiến sĩ, ra làm quan, làm rạng rỡ gia môn Trịnh gia.
Trịnh Vọng Phong vừa ngẩng đầu thì thấy cha mình đi tới, trong lòng lộp bộp, vội vàng chào hỏi:
“Cha, ngài vì sao lại tới đây?”
“Con còn có tâm tư chơi bời thưởng nhạc, con có biết Thẩm Chính nhờ một trục lăn lúa mà lập được công lớn, Thẩm huyện lệnh muốn trình lên Tri phủ đại nhân để thỉnh công.”
Trịnh huyện lệnh lạnh mặt nói:
“Thẩm Chính ở bên cạnh chịu ảnh hưởng của Trình Chiêu, phát minh ra nông cụ là trục lăn lúa, còn chưa tham gia khoa khảo đã lộ tên trước mặt Tri phủ đại nhân. Con ở thư viện Nam Phủ bỏ công còn không bằng Thẩm Chính, ta đây liền mang con tới thôn Đại Hà, đi theo Trình Chiêu và Thẩm Chính cùng nhau đọc sách viết chữ, hy vọng con cũng có thể có tiến bộ.”
Trịnh Vọng Phong không thể tin được:
“Cha, văn chương của con ở thư viện Nam Phủ cũng xếp thứ nhất, thứ nhì, sơn trưởng nói viện thí lần năng có khả năng con sẽ đạt được hạng nhất.”
“Ai dà, trước tiên không nói đến chuyện này.”
Tiền Huy không nhịn được mở miệng:
“Đại nhân, ngài vừa mới nhắc tới trục lăn lúa, chính là đồ vật làm từ đá giống như cái bánh xe sao?”
Trịnh huyện lệnh tuy rằng không thích Tiền Huy, nhưng sinh ý của Tiền gia trải rộng khắp các thôn trấn, mỗi năm nộp lên không ít thuế, cũng không thể làm mất lòng, thờ ơ mở miệng nói:
“Theo như Thẩm huyện lệnh nói thì đúng là cục đá làm thành hình dạng bánh xe, chỉ là trông lớn và dày hơn, dùng để tách hạt lúa, là một thứ nông cụ rất tốt.”
“Mẹ nó, cái trục lăn này là ta tìm người làm!”
Tiền Huy hùng hùng hổ hổ hét lên:
“Đây là công lao của Tiền gia chúng ta, làm sao có thể để tên lưu manh Thẩm Chính cướp đi, đại nhân, ta đi trước một bước, thứ lỗi ta không thể tiếp chuyện ngài được!”
Trịnh huyện lệnh khiếp sợ:
“Trục lăn lúa sao lại có liên quan đến Tiền Huy?”
“Là Thẩm Chính nhờ Tiền Huy làm xong rồi đưa đến thôn Đại Hà.”
Trịnh Vọng Phong nhíu mày:
“Chỉ là làm một cục đá, thật sự có thể trình lên Tri phủ đại nhân thỉnh công?”
“Ta thấy thư sách ngươi đọc được đều bị chó tha rồi, mỗi ngày chỉ biết ăn chơi lêu lổng, sống chết của bá tánh cũng không thèm quan tâm một chút?”
Trịnh huyện lệnh nói:
“Nông nghiệp là nền tảng của một đất nước, việc đồng áng là việc lớn mà những người đứng đầu luôn quan tâm, có thể dùng công cụ để tách lúa, đây quả thật là lập được công lớn. Việc này làm tốt không chỉ có Thẩm Chính có công, Tiền Huy cũng có công, ngươi chỉ biết đọc những kiến thức chết trong sách, đi, trở về tắm rửa, thu thập quần áo, ngày mai liền đến thôn Đại Hà rèn luyện mấy ngày.”
Trịnh Vọng Phong cũng không phản đối, không phải hắn không dám mà là hắn muốn nhìn một chút Thẩm Chính có thật sự lợi hại như vậy không.
Bên này, Tiền Huy cũng vội vã chạy về Tiền gia ở trấn Bạch Vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận