Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1213: Tiệc chiêu đãi người dân huyện Bình An (1)

Bởi vì phải đối phó với Hạ Lăng nên bầy sói trên núi đều tạm thời ở lại trong nhà Trình Loan Loan.
Nàng vỗ vỗ tay, gọi hết bầy sói ra.
Tuy rằng nàng và những con sói kia đều rất quen thuộc với nhau nhưng trên thực tế chỉ có Tiểu Điểm và Tiểu Hắc nghe theo mệnh lệnh của nàng còn những con sói khác cũng chỉ vì nể mặt tụi nó mà thôi. Thêm nữa, bởi nàng phục vụ ăn no uống ngon nên tụi nó mới sẵn lòng chung sống hòa bình với nàng.
Nàng không đành lòng dâng Tiểu Điểm và Tiểu Hắc lên nên chỉ có thể tìm một con sói khá ngoan ngoãn hiền lành khác trong bầy sói.
Nàng chỉ vào một con sói xám xấp xỉ Tiểu Hắc, nói:
"Công công nhìn thấy con sói kia không? Là huynh đệ cùng một mẹ với Tiểu Hắc, từ khi sinh ra đến nay chưa từng phải lo lắng vì chuyện ăn uống, cũng chưa từng thấy máu, tính cách tương đối ngoan ngoãn hiền lành, khá dễ thuần phục."
"A hú...."
Con sói xám kia nằm trên mặt đất, gầm nhẹ ra tiếng.
Minh công công bị dọa cho sửng sốt, quả thật hắn muốn mang một con sói đến kinh thành nhưng nếu như mới đi được nửa đường lại làm người khác bị thương hoặc cắn chết hắn thì lại thành mất nhiều hơn được. Hơn nữa cắn chết hắn là chuyện nhỏ, sợ nhất chính là làm hoàng thượng bị thương....
Ngay tại lúc Minh công công còn đang nghiêm túc suy tư xem có phải mình quá cẩu thả hay không thì thấy một con ngỗng trắng lớn bay ra từ trong bụi cỏ, cưỡi thẳng lên đầu con sói xám rồi mổ một cái vào tai nó.
Con sói xám kia tru lên vài tiếng nhưng cũng không dám tiến lên, cuối cùng rụt cổ trốn đi.
Con ngỗng trắng lớn giành được thắng lợi, vươn thẳng cổ dạo quanh trong sân với vẻ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.
Ánh mắt Minh công công sáng lên:
"Tuệ Cung nhân, con ngỗng này tên là gì?"
"Tên Tam Bạch."
Trình Loan Loan cười cười:
"Nó thích ăn cá bé, tôm nhỏ. Minh công công có muốn xem thử không?"
Năm con ngỗng trắng lần lượt tên là Đại Bạch, Nhị Bạch, Tam Bạch, Tứ Bạch, Ngũ Bạch.... là tên do Tứ Đản đặt.
Minh công công gật đầu, nếu có thể thu phục được con ngỗng trắng này thì quả thật vô cùng tốt đẹp, nếu sói xám dám không ngoan ngoãn, cắn người lung tung thì cứ để cho con ngỗng trắng lớn này chế ngự, quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, thật không ngờ sói lại sợ ngỗng.
Thấy Minh công công đang chơi đùa hăng say với con ngỗng trắng, Trình Loan Loan không tiếp tục nán lại lâu nữa, nàng và Thẩm Đông Minh bắt đầu bàn bạc chuyện bữa tiệc ngày mai.
Nàng muốn mời toàn bộ thôn Đại Hà và cả những thương nhân ngày thường hay lui tới, Thẩm Đông Minh thì muốn mời tất cả dân chúng huyện Bình An. Hắn làm quan nhiều năm, tuy rằng không tích góp được bao nhiêu bổng lộc nhưng vẫn đủ tiền tổ chức một bữa tiệc, vả lại còn chia đôi chi phí với Trình Loan Loan nên hắn hoàn toàn có thể chống đỡ được.
Bởi vì thời gian gấp rút nên không gửi thư mời mà chỉ bảo nha dịch dán bố cáo lên bảng thông báo của huyện Bình An mà thôi.
Đương nhiên, các khách mời quan trọng thì phải sắp xếp người đặc biệt đến chuyển lời mời.
Tất cả mọi người của thôn Đại Hà đều tất bật bận rộn với công việc, một nhóm người vào thành mua thức ăn, gà vịt cá thịt được kéo về từng xe một, rau dưa trong vườn rau của các nhà cũng đều được hái hết, cá dưới sông được bắt lên, con to giữ lại để nấu ăn, con nhỏ thì thả lại cuối năm bắt tiếp, các loại rau khô cũng được mua về để chế biến, còn có phụ nhân đặc biệt lên núi hái nấm, mộc nhĩ....
Bởi vì Ngô Tuệ Nương mang thai không tiện nên bữa tiệc lần này do Văn thị và Xuân Hoa phụ trách nấu chính, những phụ nhân am hiểu nấu nướng trong thôn phụ bếp.
Người tham dự bữa tiệc lần này so với trước kia nhiều hơn không biết bao nhiêu, phòng bếp tạm thời được xây dựng lớn hơn, bên trong dựng mười mấy cái bếp tạm nhưng vẫn không đủ chỗ, chỉ có thể chia công việc ra làm ở ngoài, để một nhóm phụ nhân xử lý gà vịt cá thịt sạch sẽ rồi mới đưa đến phòng bếp tạm thời để chế biến chung....
Bạn cần đăng nhập để bình luận