Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1576: Thi đấu ném đá (2)

Bành Vọng là người rất hiểu biết về các quy tắc của đại học đường Tiêu Tần, điểm sẽ được tính dựa trên nhiều phương diện, ví dụ như hoạt động ngoại khóa, biểu hiện trên lớp, bài tập về nhà,... Mỗi tháng sẽ dựa trên những số điểm tích được mỗi ngày để tổng kết xếp hạng, nói cách khác nếu muốn tháng nào cũng đứng đầu bảng thì không thể để lỡ bất kỳ con điểm nào.
"Bành Vọng, trò có thể tan học đầu tiên."
Trình Loan Loan thấy Bành Vọng đi ra xong thì đưa tay chốt cửa lại.
Nàng cười tủm tỉm nhìn đám học sinh phía dưới:
"Người đầu tiên hoàn thành nhận được ba điểm, từ thứ hai tới thứ mười được hai điểm, còn lại được một điểm, không hoàn thành nhiệm vụ tất nhiên sẽ không có điểm."
Nhóm tú tài nhốn nháo cả lên.
Nhưng lúc bọn họ muốn hành động thì đã nhìn thấy ánh mắt uy hiếp của Bàng Kiệt, một đám lập tức biến thành chim cút, không dám động đậy.
"Ta nói lại lần nữa, mỗi một người ở đại học đường Tiêu Tần đều bình đẳng như nhau."
Trình Loan Loan thờ ơ mở miệng:
"Các trò phải nghĩ kỹ, bản thân mình tới đây là để bám vào kẻ quyền quý hay là muốn có được những thành tựu to lớn, sau khi nghĩ kỹ điểm này thì tự nhiên sẽ rõ mình cần làm gì."
Nhóm tú tài không tránh khỏi hổ thẹn.
Bọn họ xuất thân bần hàn nên luôn sợ hãi Bàng Kiệt theo bản năng, không dám chống đối.
Nhưng nếu bọn họ vẫn nhìn sắc mặt của Bàng Kiệt mà làm việc thì chẳng phải bọn họ đã đánh mất ước nguyện ban đầu khi tới đại học đường Tiêu Tần này hay sao?
Người tới từ một địa phương nhỏ nhoi hẻo lánh như Bành Vọng còn không sợ, bọn họ vốn dĩ là người kinh thành còn phải sợ sao?
Hơn nữa, không phải Tuệ Phu nhân mới là điểm mấu chốt sao?
Một tú tài sau khi nghĩ ký thì vận động khớp xương đứng lên:
"Tiên sinh, học trò có thể thử xem sao?"
Trình Loan Loan vui vẻ gật đầu.
Có người đi đầu nên những tú tài còn lại cũng liếc nhìn nhau, sau đó sôi nổi đứng dậy.
Ném đá vào ấm thoạt nhìn thì tưởng dễ nhưng thật ra rất khó, có vài người thử lần đầu đã được, có vài người ném tới ba, bốn chục lượt cũng chưa vào, gấp đến mức mồ hôi đầy đầu.
Nhưng trò chơi này chỉ cần thử nhiều lần là sẽ thành công, ước chừng nửa canh giờ sau thì nhóm tú tài đều đã tan học.
Trong phòng học chỉ còn lại hơn bốn chục tên ăn chơi trác táng do Bàng Kiệt cầm đầu.
Bàng Kiệt khịt mũi ra oai, đám điêu dân này lại dám chống lại hắn, đợi lát nữa ra ngoài xem hắn sẽ trừng trị bọn chúng như thế nào.
Hắn nhấc chân gác lên bàn, hai cánh tay choàng ra gác lên chiếc bàn sau lưng, lạnh lùng nói:
"Tất cả không được đi, để ta xem nàng ta rốt cuộc muốn làm chuyện xấu xa gì."
Trình Loan Loan coi như không thấy.
Nàng cầm một quyển sách nhỏ, bắt đầu ghi chép điểm số.
Cơ chế tính điểm này là nàng đột nhiên nghĩ ra trong ngày khai giảng nên nhóm người Đào tiến sĩ cũng không biết quy tắc cụ thể, vì vậy sáng nay cũng không thực hiện.
Hiện tại nàng đã thiết kế lại quy tắc một cách chi tiết cặn kẽ.
Cộng điểm, trừ điểm, tăng hạng, giảm hạng đều được viết ra rõ ràng tỉ mỉ.
Sau đó vẽ bảng biểu điền tên học sinh vào, sau đó lại ghi điểm của bọn họ lên.
Buổi sáng vắng học trừ một điểm, tác phong trong lớp không tốt trừ một điểm, học sinh hoàn thành lớp buổi chiều cộng một điểm... Nàng còn chưa thống kê xong thì đã nghe được tiếng chuông, đây là chuông báo giờ tan học.
Khi tiếng chuông vang lên thì mọi người trong phòng học đều nhốn nháo, một đám lập tức đứng dậy, đã không thể chờ nổi muốn nhào ra ngoài.
Chờ khi vọt ra đến cửa thì mới phát hiện cửa đã bị khóa, muốn mở cần phải có chìa khóa.
Trình Loan Loan thong thả ung dung mở miệng:
"Ta đã nói rồi, hoàn thành nhiệm vụ thì mới được tan học, khi nào các trò hoàn thành xong thì cánh cửa này sẽ được mở ra."
"Ngài!"
Bàng Kiệt tức giận không nhẹ.
Hắn vì cố kỵ thân phận của nàng nên mới nhẫn nhịn ở phòng học lâu như vậy, hắn vẫn luôn kiềm chế không bộc phát ra ngoài.
Nhưng phụ nhân này được một tấc lại muốn tiến một thước.
Hắn cắn răng nói:
"Đập cho ta."
Hắn trực tiếp đá văng cánh cửa, xem nàng có thể làm gì hắn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận