Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 348: Quảng cáo giường đất (2)

Ngày đó Trịnh thiếu gia ở trong nhà mụ ta, rõ ràng cũng coi trọng Tú Hồng nên bà ta mới xúi Tú Hồng câu dẫn một chút, nghĩ tới khi gạo nấu thành cơm sợ Trịnh thiếu gia không nhận trách nhiệm, bà ta canh lúc hai người làm xong chuyện tốt thì một chân đá văng cửa phòng, vốn dĩ muốn ép Trịnh thiếu gia hứa cưới Tú Hồng ngay tại chỗ, không nghĩ tới, Trịnh thiếu gia kêu gã sai vặt của mình vào, mặc quần áo xong liền chạy.
Trịnh gia không muốn nhận trách nhiệm, Tú Hồng mỗi ngày đều đòi chết đòi sống, mụ ta cũng không biết tiếp theo nên làm thế nào.
Người trong thôn cả ngày đều chê cười mụ, được, ngày mai mụ liền đi một chuyến đến trấn Phượng Hoàng, dù sao nháo càng lớn thì người mất mặt chính là Trịnh gia, mụ đây đầu trọc không sợ bị người ta nắm tóc.
Trương bà nương vung tay bỏ đi.
Người trong thôn nghị luận cái không ngừng, một lát thì nói Trịnh thiếu gia đáng thương, lát sau thì nói Lý Tú Hồng không biết xấu hổ, cuối cùng lại mắng Trương bà nương vì để bám vào người giàu có mà làm chậm trễ đại sự cả đời của chất nữ.
Chờ tất cả bàn tán xong rồi, đám người này mới đem lực chú ý dời lên căn nhà của Trình Loan Loan.
Trình Loan Loan đang cùng Triệu An Giang thương lượng cách đắp giường đất.
Mấy ngày nay nàng đều cẩn thận đọc những ghi chép liên quan đến chuyện này, có một số điểm trọng yếu cần nhớ kỹ, xới đất cũng cần rất nhiều kỹ năng, bản vẽ thiết kế là loại phổ biến và cơ bản nhất ở thời hiện đại, còn phải xây tường chắn gió ở nơi đặt lò, còn có tường đón gió và ống khói… Một cái giường đất chậm rãi được đắp lên trong nhà chính.
Một ít thôn dân xem không hiểu, tò mò vây quanh.
Triệu Mặt Rỗ mở miệng nói:
“Ta nói này nương Đại Sơn, nhà các ngươi hẳn là không đến mức nghèo mua không nổi một cái giường chứ, dùng gạch sống xây giường thế này thì làm sao mà ngủ?”
Chu lão bà tử cười ha hả nói:
“Lớn tuổi rồi, người ta thích ngủ trên giường cứng, nếu không thì đau lưng lắm, đến tuổi của ta rồi sẽ biết.”
“Đây là giường đất, ô trống ở giữa dùng để đặt bếp lò…” Trình Loan Loan cẩn thận giải thích một lần:
“Ta so với người bình thường thì rất sợ lạnh, vừa vào đông đã cảm giác như mất nửa cái mạng nên muốn tìm biện pháp giúp bản thân giữ ấm, ai sợ lạnh giống ta thì cũng có thể đắp giường đất ở trong nhà.”
Người phương Nam đều dựa vào việc thường xuyên vận động để vượt qua mùa đông, trăm ngàn năm tới đều là như thế, nàng lúc trước ở cô nhi viện cũng là dựa vào giậm chân hà hơi chịu đựng qua mùa đông.
Sau lại nàng lập được một số thành tích, trong nhà sẽ được bật máy sưởi, công ty cũng có dàn điều hòa trung tâm. Nếu để nàng tự thân vượt qua mùa đông thì thật sự rất khó.
Nàng nỗ lực để cho bản thân mình sống thoải mái hơn một chút.
Nam nhân trong thôn không sợ lạnh, hiện tại cũng chỉ mới đầu thu, bọn họ tạm thời không thể tính được chuyện lâu dài như vậy, cũng sẽ không đem chuyện này đặt trong lòng.
Chỉ có một số phụ nhân vừa sinh hài tử là để ý, nữ nhân sau khi sinh xong nếu không ở cữ đầy đủ thì sẽ chậm rãi bắt đầu cảm thấy sợ lạnh, đây là rất nhiều bệnh chung của rất nhiều nữ nhân, vừa đến mùa đông, bệnh sợ lạnh sẽ càng thêm nghiêm trọng, tay chân lạnh băng thì không nói, đến bụng và vùng eo lưng cũng cảm thấy lạnh. Cái cảm giác đó nhóm phụ nhân này không có cách nào quên được.
Bốn, năm phụ nhân vây quanh Trình Loan Loan hỏi một ít chi tiết, tính toán chờ xong đợt này sẽ nhờ nam nhân trong nhà đắp một cái giường đất đơn giản.
Trình Loan Loan đang giảng giải những ý chính cho thôn dân thì Triệu thợ săn vội vã đi tới nói:
“Nương Đại Sơn, ta vừa mới đi một chuyến đến Lý Gia Câu, con dê đang mang thai vẫn còn đang ở đó, nếu ngươi thật sự muốn thấy thì hiện tại có thể đi xem.”
Trình Loan Loan mặt mày hớn hở, vận may của nàng cũng thật tốt, muốn cái gì là cái đó tới.
Nàng rửa sạch tay xong liền đi theo Triệu thợ săn.
Một đám phụ nhân ở phía sau không khỏi bàn sôi nổi.
“Nghe nói là lo lắng tức phụ Đại Sơn không có sữa, nương Đại Sơn mới cố ý nhờ Triệu thợ săn đi tìm dê mẹ.”
“Không thể không nói, nương Đại Sơn thật đúng là mẹ chồng tốt, trước kia sao ta lại không nhận ra chứ.”
“Cô nương Ngô gia kia thật là gả đúng người rồi, Đại Sơn là nam nhân hàm hậu thành thật, còn có mẹ chồng đau lòng con dâu như nương Đại Sơn.”
“Cũng không nói trước được, nếu tức phụ Đại Sơn sinh ra một tiểu nha đầu, ta xem nương Đại Sơn có hối hận khi đi tìm con dê kia về không.”
“Chắc là không đâu, nương Đại Sơn sinh liên tiếp bốn nhi tử kia mà. Nhà bọn họ chính là có mệnh sinh con trai.”
“Chuyện này cũng khó nói.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận