Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 895: Họa từ miệng mà ra (1)

Tôn đại tẩu hoàn toàn không kịp phản ứng, bị đánh đến mức đầu óc choáng váng.
Dáng vẻ nàng ta cũng thuộc loại cao lớn thô kệch, từ trước đến nay ở thôn Hoa Quế chưa bao giờ bị người ta đánh như vậy. Nàng ta hét một tiếng rồi tiến lên đánh lại, đưa tay túm lấy cổ áo sau của Tôn thị.
Vẻ mặt Triệu lão thái thái trầm xuống:
"Lão tam, bà nương con bị ức hiếp như vậy, con còn đứng ngây ngẩn ở đây làm gì."
Lúc này Triệu Hữu Tài mới phản ứng lại, vội vàng xông lên phía trước, đè Tôn đại tẩu lại.
Tôn đại tẩu có khỏe đến đâu thì cũng chỉ là một nữ nhân, sao có thể là đối thủ của Triệu Hữu Tài, sau khi bị đè lại vẫn chưa chịu dừng, đưa tay ra cào cổ Triệu Hữu Tài, bắt đầu tấn công bừa bãi.
Triệu Hữu Ngân cũng vội vàng chạy tới giúp đỡ, hai nam nhân trưởng thành cuối cùng cũng khống chế được Tôn đại tẩu.
Triệu lão thái thái lấy một xâu tiền đồng từ trong tay áo ra, nện mạnh lên người Tôn đại tẩu:
"Đây là tiền công đợt này của Tôn Tiểu Lỗi, không thiếu một văn, mau cầm lấy rồi cút khỏi thôn Đại Hà, sau này đừng bao giờ đến đây nữa."
"Triệu gia các ngươi đúng là trở mặt nhanh thật đấy."
Tôn đại tẩu gào thét:
"Lúc cần người giúp đỡ thì ôn tồn hòa nhã đi mời Tiểu Lỗi nhà ta, bây giờ không cần người nữa thì đuổi người Tôn gia chúng ta cút đi, thật sự cho rằng người Tôn gia chúng ta dễ bị bắt nạt phải không? Hơn nữa đại tôn nữ Xuân Hoa nhà các ngươi và Tiểu Lỗi đã gạo nấu thành cơm, các ngươi cứ làm mích lòng ta đi, ha ha ha, xem sau này ta trừng trị Xuân Hoa như thế nào...."
"Câm miệng."
Triệu lão thái thái quát lớn.
"Chẳng lẽ không đúng sao?"
Tôn đại tẩu kiêu ngạo nói:
"Không phải bởi vì Tiểu Lỗi và Xuân Hoa đã có quan hệ xác thịt nên mấy người các ngươi mới nhớn nhác như vậy sao, tức giận cũng đúng, trận này ta chịu cũng được. Các ngươi đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng xong, bây giờ có phải nên ngồi lại bàn bạc kỹ chuyện hôn sự của hai đứa nhỏ không...."
"Ta nhổ vào, không biết xấu hổ."
Tôn thị không nhịn nổi lại giáng thêm một cái tát.
"Nữ nhi của ta thuần khiết trong sạch, đừng có ở đây làm nhơ nhuốc thanh danh của khuê nữ ta. Tôn Tiểu Lỗi, nếu ngươi còn xem ta là cô của ngươi thì hãy nói rõ ràng chuyện này với nương ngươi đi."
Tôn Tiểu Lỗi cúi đầu đứng lên, khập khiễng bước qua, thấp giọng nói:
"Nương, đừng ầm ĩ nữa, giữa con và Xuân Hoa không xảy ra chuyện gì cả, chúng ta trở về thôi."
"Không xảy ra? Sao có thể không xảy ra? Thuốc kia là do ta tự tay mua cho con, sao con có thể không cho Xuân Hoa uống?"
Tôn đại tẩu trợn tròn mắt:
"Con là đồ vô dụng, lão nương đã tính toán kỹ càng cho con rồi, vậy mà chỉ chút chuyện nhỏ như vậy con cũng không làm được, sao ta có thể sinh ra một kẻ hèn nhát như vậy...."
Trình Loan Loan đứng bên cạnh lạnh lùng nói:
"Tẩu tử Tôn gia, ta đã đến tiệm thuốc hỏi rồi, thứ ngươi mua là thuốc mê, nếu dùng quá liều lượng có thể gây chết người. Nói theo cách khác thì đây cũng được coi như là thuốc độc. Vấn đề này không chỉ liên quan đến trong sạch hay không trong sạch nữa, ngươi có ý định mưu hại tính mạng của ngoại sinh nữ mình, nếu báo quan, chủ mưu là ngươi và đồng lõa Tôn Tiểu Lỗi này hẳn là sẽ bị xử lưu đày ba nghìn dặm."
Tất cả âm thanh của Tôn đại tẩu nghẹn cứng trong cổ họng.
"Bây giờ Xuân Hoa vẫn chưa tỉnh lại."
Tôn thị giận dữ hét lên:
"Nếu khuê nữ của ta xảy ra chuyện gì không may thì ta sẽ quăng một mồi lửa đốt cháy Tôn gia các ngươi."
Giờ khắc này Tôn đại tẩu mới luống cuống, lúc nàng ta mua thuốc dường như chưởng quỹ từng nhắc nhở rằng, chỉ có thể cho nửa gói, vì để mau chóng thành chuyện tốt, nên nàng ta dặn dò Tiểu Lỗi cho nguyên cả gói, sẽ không thật sự xảy ra chuyện gì chứ?
"Nếu ngươi còn dám làm ầm ĩ ở Triệu gia chúng ta, dám làm ô uế thanh danh của Xuân Hoa ở bên ngoài thì Triệu gia chúng ta sẽ đi báo quan."
Triệu lão thái thái nói với giọng căm giận:
"Nhìn thấy mẫu tử hai người các ngươi là ta lại thấy ghê lại, còn không mau cút đi."
Tôn đại tẩu vội vàng nhặt xâu tiền đồng rơi dưới mặt đất lên, kéo nhi tử của mình rời đi.
Trong sân rốt cuộc yên tĩnh trở lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận