Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 886: Không cần phải nói về chuyện hôn nhân (2)

"Tuy nói chuyện hôn nhân của bọn nhỏ là do cha mẹ làm chủ, nhưng, chúng ta còn chưa có ở riêng, a nãi ta vẫn còn tai thính mắt tinh, chưa bị hồ đồ, việc hôn nhân này có phải cũng nên hỏi ý kiến của lão bà tử ta hay không?"
Triệu lão thái thái lạnh nhạt mở miệng:
"Xuân Hoa là đại tôn nữ của Triệu gia chúng ta, việc hôn nhân của nàng không thể qua loa được."
Tôn thị liên tục nói:
"Đúng, đúng, đúng, đó là chuyện tất nhiên, đứa nhỏ Tiểu Lỗi này tuyệt đối đáng tin cậy, là do ta thiên chọn vạn tuyển ra..."
"Ngươi là cô cô ruột của Tiểu Lỗi, ngươi đương nhiên là hài lòng rồi."
Triệu lão thái thái hừ lạnh:
"Nhưng nếu Xuân Hoa không muốn, chuyện này không cần nói nữa."
Sắc mặt Tôn đại tẩu cứng đờ:
"Triệu thẩm, sao chuyện này lại không cần nói nữa, hai đứa nhỏ là biểu huynh muội ruột thịt, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình cảm rất tốt, đây chính là chuyện tốt, thân càng thêm thân..."
"Ở nhà chúng ta, bất cứ chuyện gì cũng sẽ hỏi ý kiến của hài tử, hài tử nói đồng ý thì mới được."
Triệu lão thái thái nghiêm túc nói:
"Ví dụ như Đại Vượng, hắn không muốn đọc sách, muốn đi làm ăn, chúng ta cảm thấy được, sẽ để cho hắn đi làm. Ví dụ như Hạ Hoa, nàng thích thêu hoa, từ đó về sau cũng không để cho nàng làm việc nặng nhọc nữa. Đồng dạng như vậy, Xuân Hoa không muốn gả đến Tôn gia của ngươi, vậy ta sẽ không đồng ý việc hôn nhân này!"
Bà nói xong, xoay người phơi quần áo trong chậu lên, lau tay rồi rời đi.
Tôn đại tẩu tức giận đến đỏ mặt tía tai:
"Cô cô nó à, sao mẹ chồng ngươi lại nói chuyện như vậy, việc hôn nhân của đại tôn nữ liên quan gì đến bà ấy, bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác..."
"Ngươi nói mẹ chồng ta cũng vô dụng."
Tôn thị mở miệng:
"Điểm mấu chốt vẫn là ở chỗ Xuân Hoa, chỉ cần nàng gật đầu, a nãi của nàng khẳng định sẽ không ngăn cản nữa. Nhưng mà nha đầu này tính tình rất cố chấp, sống chết không chịu gật đầu, nàng không đồng ý, a nãi của nàng cũng sẽ không đồng ý, ta cũng như trứng chọi đá, nếu không chuyện này coi như thôi đi..."
Nàng ta cũng không nghĩ tới mẹ chồng lại phản đối kịch liệt như vậy, bộ dáng không thể nói thêm gì nữa.
Hơn nữa, sau này còn muốn đưa Hiên Hiên đến thư viện trong thành học vỡ lòng, phải tốn không ít tiền, không thể đắc tội với mẹ chồng, chỉ có thể tạm thời nghe lời mẹ chồng.
Tôn đại tẩu tức giận:
"Sáng sớm ta tới đây, còn mang theo sính lễ, vậy mà ngươi nói với ta là thôi đi?!"
"Vậy nếu không thì làm sao?"
Tôn thị buông tay:
"Ta làm nhi tức, cũng không thể đối nghịch với mẹ chồng, dù sao hiện giờ cũng không vội mà định ra chuyện hôn nhân cho Xuân Hoa, ngươi bảo Tiểu Lỗi hãy cố gắng biểu hiện, chỉ cần có thể làm cho Xuân Hoa thích thì chuyện này không phải là thành sao."
Nói xong, nàng ta đi vào phòng ôm hài tử.
Tôn đại tẩu tức giận đến đau tức ngực, đứa nhi tử như đầu gỗ kia của nàng ta không biết ăn nói, sẽ không biết lấy lòng người khác, sợ là cả đời cũng không thể làm Xuân Hoa thích.
Nàng ta lấy lại sính lễ, xoay người đi về phía chợ ở bên kia, đi đến giữa thôn, nghe được một đám lão thái thái không có việc gì làm trong thôn đang nói chuyện phiếm.
Họ đang nói về chuyện tiểu thư của Lâm gia rơi xuống nước, sau khi bị truyền miệng từ người này qua người khác thì câu chuyện đã được phóng đại theo nhiều cách khác nhau, chuyện này đã bị thay đổi từ lâu, nhưng người trong thôn lại vẫn say sưa nói...
Tôn đại tẩu dừng bước, nghe một lúc, đột nhiên tròng mắt đảo qua đảo lại, nảy ra một ý hay.
Nàng ta đi đến cửa nhà ăn Đại Hà, gọi nhi tử của mình ra, sau đó nhẹ nhàng lẩm bẩm vài câu.
"Nương, làm như vậy là không được!"
Sắc mặt Tôn Tiểu Lỗi thay đổi:
"Dù sao con cũng không làm loại chuyện này!"
"Ngươi thật ngu xuẩn!"
Tôn đại tẩu dố một cái vào ót của hắn:
"Không làm cũng được, chờ độc thân đến hết đời đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận