Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1696: Triệu huyện thừa được đặc cách thăng chức (2)

Mấy năm nay nhờ có kênh đào mà lượng người tăng phi mã, thương nghiệp cực kỳ phồn vinh, trấn Đại Hà trở thành một nơi có được nguồn thu nhập từ thuế, rất nhanh đã đuổi kịp năm huyện có nguồn thu tương tự... "Mặc kệ thế nào thì Triệu huyện thừa cũng đã lập công lớn."
Hoàng đế nhàn nhạt mở miệng:
"Triệu huyện thừa muốn ban thưởng cái gì, trẫm đều có thể thỏa mãn ngươi."
Triệu huyện thừa mặt đầy vẻ không thể tin tưởng.
Nếu không phải bây giờ đang quỳ ở Ngự Thư Phòng thì ông đã muốn tự cho mình một cái tát để xem mình có đang nằm mơ hay không.
Triệu lão nhân được hoàng thượng tặng cho một bức tranh chữ đã khoe khoang khắp làng trên xóm dưới, ông phải tìm một thứ để tiêu diệt uy phong của lão ấy.
"Đây đều là chuyện tiểu nhân nên làm, không dám xin ban thưởng, chỉ là, chỉ là hoàng thượng đã nói muốn ban thưởng vậy thì, vậy thì tiểu nhân xin mặt dày mở miệng."
Triệu huyện thừa không dám ngẩng đầu, thấp giọng nói:
"Tiểu nhân muốn xin hoàng thượng một bức tranh vẽ thật đẹp để làm bảo vật truyền đời của gia tộc, không biết..."
Hoàng thượng không thể nhịn cười.
Yêu cầu chất phác như vậy làm sao có thể nhẫn tâm cự tuyệt!
Vì thế, hoàng thượng đã cầm bút lông rồi viết mấy chữ lên tờ giấy Tuyên Thành tốt nhất ! Ninh tĩnh trí viễn, đại triển hoành đồ.
Triệu huyện thừa nhìn thấy đã lập tức sáng mắt.
Tranh chữ của Triệu lão nhân chỉ có bốn chữ, ông lại có tám chữ, thắng rồi.
"Truyền ý chỉ của trẫm !"
Hoàng đế buông bút lông mở miệng:
"Triệu huyện thừa từ lúc nhậm chức tới nay đã chăm lo việc nước, sắp xếp trấn Đại Hà vô cùng quy củ, thịnh vượng phồn vinh, đã vượt qua tiêu chuẩn của một trấn nhỏ, nay sửa trấn thành huyện, từ nay về sau trấn Đại Hà sẽ là huyện Đại Hà, Triệu huyện thừa được đặc cách đề bạt thành Triệu huyện lệnh, khâm thử!"
Triệu huyện thừa... Không, giờ này khắc này, đã là Triệu huyện lệnh, ông đột nhiên ngẩng đầu, há hốc mồm kinh ngạc.
Tin tức Cửu phẩm huyện thừa huyện Bình An Hồ Châu được đặc cách thăng liên tiếp hai chức quan giống như mọc cánh truyền khắp kinh thành.
"Nghe nói vị Triệu huyện thừa này đã sáu mươi tuổi, lớn tuổi như vậy đã có thể cáo lão hồi hương, còn thăng quan gì chứ?"
"Ngươi biết cái gì, nghe nói lần này trấn Đại Hà góp lương góp bạc, còn mang theo ba vạn người đến tòng quân, công lớn như vậy có thể không thưởng sao?"
"Có thể làm ba vạn người chủ động nhập ngũ cũng không phải là công nhỏ, Triệu huyện thừa tuy rằng không đọc sách, không được đi học, cũng không nhận được mấy mặt chữ, nhưng ai nói công lao này của ông ấy lại chạm tới tâm tư của hoàng thượng chứ."
"Rất nhiều huyện lệnh vất vả làm việc ở chức vị này mấy chục năm, từ thời niên thiếu cho đến khi năm mươi tuổi cũng không thể thăng quan, Triệu huyện lệnh này đúng là may mắn quá."
"Cũng không phải là do người ta may mắn, là dân chúng của người ta nguyện ý quyên tặng thuế ruộng, là dân chúng ở khu vực của người ta tự động tòng quân, đây là bản lĩnh của người ta."
"Mấy năm mới có một cơ hội lập công, mấy huyện lệnh khác không biết bắt lấy thời cơ còn có thể trách người khác sao."
Trưng binh còn chưa hết hạn, mấy huyện lệnh kia làm sao có thể ngồi yên được nữa.
Vốn dĩ là trông cậy vào dân chúng tự nguyện quyên bạc quyên lương tòng quân, nhưng hiện tại thì sao, thấy được ngon ngọt rồi thì bọn họ bắt đầu tới từng nhà thăm viếng... Lúc kinh thành đang chuẩn bị cho trận chiến ở Tây Nhưng thì Tây Nhung bên đó đã bắt đầu có tuyết rơi.
Thời gian vô thức đã tới tháng mười một.
Tháng mười một ở vùng tây bắc còn lạnh lẽo hơn trấn Đại Hà, tuyết lớn bay lả tả, hà hơi có thể thấy được làn sương, rơi xuống nước kết thành băng.
Dưới mái hiên của cung điện bám đầy băng, tuy rằng trong điện có đốt lò sưởi nhưng vẫn rất lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận