Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1584: Đây thật sự là thân nương sao (2)

Bàng phu nhân vốn vẫn khá thản nhiên, vừa nhắc tới nhi tử, cũng không nhịn được lên tiếng nói:
"Bản tính của đứa nhi tử bất hiếu đó của ta bất hảo, không nghe theo quản giáo, nếu đối đầu với Tuệ phu nhân, Tuệ phu nhân nên mắng cứ mắng, nên đánh cứ đánh, chỉ cần có thể khiến hắn thành tài, đánh phế Bàng gia ta cũng sẽ không trách Tuệ phu nhân."
Trình Loan Loan trầm tư.
Đây thật sự là thân nương sao, e không phải là kế mẫu ác độc chứ... Nghe ý này, có lẽ Bàng Kiệt ở nhà cũng bị đánh không ít, quản thúc bằng bạo lực của thân cha thân nương sẽ không có lãng tử quay đầu, nếu lão sư như nàng thật sự dám động thủ đánh người, sợ là phải có thêm một kẻ thù.
Tuy dưới gậy có thể xuất nhân tài, nhưng có một số hài tử không thích hợp với cách này.
"Kiện nhi nhà ta thân thể yếu ớt, mắng có thể mắng, tuyệt đối đừng động thủ, sau mỗi lần cha hắn đánh hắn, hài tử này đều sẽ lâm đại bệnh một trận..."
Hoài Nam Hầu phu nhân thở dài:
"Lúc hắn mười tuổi, trời mùa đông nhảy xuống nước cứu người, từ đó mắc phải bệnh hàn này, tuy bây giờ đang mùa hè, nhưng vẫn không thể qua loa... Bởi vì cơ thể hài tử quá yếu, cho nên ta và cha hắn cũng không có yêu cầu quá nghiêm khắc với hắn, ai ngờ được càng lớn càng không ra sao..."
Ngón tay Trình Loan Loan khẽ động:
"Lúc hắn mười tuổi nhảy xuống nước cứu người, người đó được cứu không?"
"Đương nhiên được cứu rồi."
Hoài Nam Hầu phu nhân cười nói:
"Chính là tứ thiếu gia của Chu gia, bây giờ cũng lớn rồi, ngoài cơ thể yếu ớt một chút, không có bệnh tật gì nặng."
Trình Loan Loan gật đầu bày tỏ đã hiểu, ba người hàn huyên một lúc, cáo từ nhau.
Trên đường về, trong đầu nàng xuất hiện vài ý tưởng.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Triệu Tứ Đản đã thức dậy luyện võ trong viện, bây giờ không cần khổ học nữa, hắn liền đặt võ thuật lên hàng đầu.
"Nương, chào buổi sáng."
Triệu Tứ Đản dừng động tác, lau mồ hôi trên trán:
"Mấy hôm nay nương đều dậy rất sớm."
Trình Loan Loan hơi thẹn thùng.
Trong lòng các hài tử, có lẽ nàng là một con sâu lười, lần nào cũng ngủ tới khi mặt trời lên ba sào.
Nhưng sau khi tới kinh thành, luôn có chuyện như thế này hoặc như thế kia, khiến nàng không thể không dậy sớm chuẩn bị.
Tề bà tử bưng bữa sáng thịnh soạn tới, hai mẫu tử dùng bữa xong, một người đến hoàng thành thượng triều, một người tới đại học đường Tiêu Tần.
Lúc xe ngựa tới cổng đại học đường, sắc trời đã sáng tỏ, mặt trời từ phía đông nhô lên, ánh sáng màu vàng chiếu khắp trời đất, một ngày mới bắt đầu.
Lúc này cách giờ lên lớp còn sớm, Trình Loan Loan trực tiếp đi tới khu làm việc của các phu tử.
Lúc đi vào, nàng thấy Đào tiến sĩ đang căn dặn người đi dán bảng điểm hôm qua, nàng quét mắt, sắc mặt lập tức nghiêm túc lên:
"Sáu người Bàng Kiệt Lý Kiện bọn họ, cả ngày hôm qua đều không lên lớp?"
Đào tiến sĩ vô cùng sầu muộn:
"Hỏi học sinh có quan hệ tốt với chúng, nói sáu bọn chúng ngủ cả ngày trong phòng, lúc chiều hôm qua, vương gia tới một chuyến, sau khi nghe nói chuyện này, để lại bốn cao thủ đại nội, nói đợi sau khi sáu người họ tỉnh dậy, trói lên đánh một trận... Tuệ phu nhân, một tiến sĩ lục phẩm như ta không dám ra tay với đám quý công tử đó, nếu đánh làm sao, sáu cái mạng của ta cũng không đủ đền."
Trình Loan Loan nhếch khóe miệng.
Đám ăn chơi này ở nhà ăn đòn còn ít sao, nhưng kết quả thì sao, nên ăn chơi vẫn tiếp tục ăn chơi.
Cũng tức là nói dùng gậy dạy dỗ đám người này vốn không có ích.
"Vương gia thân là sơn trưởng của đại học đường Tiêu Tần, thực sự có chút thất chức."
Trình Loan Loan nhíu mày nói:
"Dăm ba hôm mới tới một chuyến, tới cũng làm chưởng quỹ hất tay, lâu dài như vậy không được."
Khoảng một tháng nữa nàng sẽ rời khỏi kinh thành, nếu nàng đi, đại học đường không có ai có thể áp tràng, sớm muộn cũng đóng cửa.
Học đường này cũng có chút tâm huyết của nàng, nàng không muốn bại trong tay Tần vương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận