Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1707: Tập kích của Tây Nhung quốc (1)

"Nương, nương không sao thực sự tốt quá rồi!"
Bốn nhi tử chen chúc nhau xông tới, vây lấy Trình Loan Loan ở giữa.
Triệu Hữu Ngân Triệu Hữu Tài rớt lại phía sau một bước, mặt mày nhẹ nhõm:
"Đại tẩu không bị thương chính là may mắn lớn nhất rồi."
"Cuối cùng đại bá nương cũng về!"
Triệu Đại Vượng Nhị Vượng không chen vào được, chỉ có thể ở ngoài hưng phấn gọi.
Những người khác trong thôn cũng lần lượt vây lên.
"Triệu thẩm không sao, không hề có việc gì!"
"Nương Đại Sơn sống sót trở về rồi, cuối cùng ta cũng có thể ngủ ngon rồi."
"Tốt quá tốt quá, ta biết ngay nương Đại Sơn có phúc khí..."
Người đứng ở vòng ngoài là Phiêu Kỵ đại tướng quân và các tiểu binh trong quân doanh, mặt mày ai nấy đều vui mừng.
Hơn trăm người hất bay truy binh Tây Nhung quốc, bình an về lãnh thổ nước Đại Vũ, đây quả thực là một chuyện cực kỳ khó tin.
"Tuệ phu nhân, Tần vương, đừng đứng ở bên ngoài nữa."
Phiêu Kỵ đại tướng quân lên tiếng:
"Đã sớm chuẩn bị cơm và nước nóng, đi ăn chút gì đi, sau đó tắm nước nóng nghỉ ngơi một đêm, có chuyện gì ngày mai rồi nói."
Đoàn người Trình Loan Loan quả thực rất mệt, sau khi ngửi được mùi thơm của thức ăn, bụng kêu ọc ọc, lập tức bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Ăn cơm xong, mỗi người về doanh trại nghỉ ngơi.
Phía sau Trình Loan Loan luôn có bốn cái đuôi đi theo, nàng cởi áo choàng nằm trên giường chuẩn bị ngủ, bốn nhi tử vẫn không muốn rời đi, nhưng cũng sợ quấy rầy nàng nghỉ ngơi, đứa nào cũng lặng lẽ ngồi bên giường canh.
Nàng không nhịn được thở dài:
"Không phải ta vẫn bình an sao?"
"Nương..."
Triệu Đại Sơn nắm tay của nàng:
"Hứa với nhi tử, đây là lần cuối cùng, được không?"
Triệu Nhị Cẩu mím môi:
"Nếu nương còn xảy ra chuyện nữa, không chỉ bốn người bọn con, tất cả mọi người ở trấn Đại Hà cũng đều sẽ thương tâm buồn bã."
"Có thể vừa nãy nương không nhìn rõ, trấn Đại Hà chỉ cần là hán tử trên mười lăm dưới bốn lăm tuổi đều tham quân."
Triệu Đại Ngưu nói:
"Mọi người từ trấn Đại Hà ngàn dặm xa xôi tới kinh thành báo danh tham quân, sau đó từ kinh thành băng đèo lội suối tới đây, đều là vì cứu nương... Nương, mọi người đều không thể chịu nổi sợ hãi lần thứ hai."
Triệu Tứ Đản nằm nhoài bên giường nàng:
"Nếu nương xảy ra chuyện, con cũng không muốn sống nữa..."
Trình Loan Loan giơ tay xoa đầu từng hài tử, tuy mấy nhi tử đã sớm trưởng thành nhưng ở trong mắt nàng, vẫn là hài tử.
"Yên tâm đi, ta cũng rất thương tiếc cái mạng nhỏ này của mình."
Nàng cười nói:
"Đợi sau khi chiến sự kết thúc, ta lập tức về trấn Đại Hà, sẽ không để các con nhọc lòng thêm nữa, như vậy được không?"
Gương mặt nhỏ của Triệu Tứ Đản sụp xuống:
"Nương còn phải ở đây sao?"
Triệu Tam Ngưu nhíu mày:
"Biên cương đều là nam tử, nương ở đây nhiều bất tiện, con sắp xếp người đưa nương về."
"Ai nói biên cương đều là nam tử."
Nguyễn Minh Châu vén rèm trại đi vào:
"Vừa nãy ta hỏi Tất đại nhân bọn họ, nếu không phải Loan Loan di mưu hoạch, mọi người vốn không thể thuận lợi thoát ra như vậy. Loan Loan di có dũng có mưu, mạnh hơn nhiều nam tử, dựa vào cái gì nam tử có thể ở biên cương, nữ tử lại không được?"
Triệu Tam Ngưu trừng nàng ấy:
"Ta nói ngươi đừng làm loạn được không?"
Dốc sức vì nước, có bốn huynh đệ bọn họ là được rồi, hắn thật sự không muốn để nương rơi vào nguy hiểm nữa.
Nguyễn Minh Châu hất vai đẩy hắn ra, lên tiếng nói:
"Không thấy Loan Loan di mệt sao, bốn người các ngươi ra ngoài cả đi, để Loan Loan di nghỉ ngơi một đêm có được không?"
Quả thực trên mặt Trình Loan Loan đầy sự mệt mỏi, nặng nề ngáp một cái.
Lúc này Triệu Đại Sơn mới dẫn ba đệ đệ ra ngoài.
"Loan Loan di, ngủ ngon nhé."
Nguyễn Minh Châu cười, xoay người đi ra khỏi lều.
Vừa ra bên ngoài, nàng đã đè thấp giọng nói:
"Tây Nhung phát động tấn công ngay trong đêm, tuyến thượng bắc cần chi viện gấp, Triệu Cảnh Vu, ngươi đi cùng ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận