Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 486: Thăng cấp làm nãi nãi (2)

Xuân Hoa thành thật chịu khó, chuyện gì cũng yên lặng mà làm nên cảm giác tồn tại của nàng ấy trong nhà rất thấp.
Nhìn quần áo rách bươm trên người Xuân Hoa, Trình Loan Loan suy tư, cũng nên làm y phục mới cho hài tử này, nhưng chuyện này tạm thời không vội.
Chờ tới lúc giữa trưa, Trình Loan Loan lúc này mới đi đến phường xà phòng.
Lúc trước có nói thời điểm giữa trưa mọi người có thể về nhà ăn cơm, ngủ nghỉ nửa canh giờ, lúc này đã đến giờ, nhưng không ai dám đi.
Trình Loan Loan đi qua, vỗ vỗ tay, mọi người liền buông việc trong tay tụ họp lại một chỗ.
Mười tám công nhân, thêm vào Triệu Nhị Cẩu vẫn luôn bận rộn không ngừng, chỉnh tề đứng ở mảnh đất trống ngay cửa.
“Buổi sáng thịt heo thắn ra được hai thau tóp mỡ, mấy thứ này người trong nhà cũng ăn không hết, cho nên chuẩn bị một ít để bán rẻ lại cho mọi người, xem như phúc lợi.”
Trình Loan Loan cười nói:
“Mọi hỗ trợ làm việc, ai cũng vất vả, tóp mỡ này bán giá hời cho mọi người, năm văn tiền một cân, một người được mua nửa cân.”
Mọi người kinh ngạc một chút.
giá lợn hơi trên thị trường là hai mươi văn tiền một cân, mỡ heo có thể bán được bốn mươi văn tiền, thắn thành tóp mỡ thì mười văn tiền một cân.
Một số hộ nghèo khổ không mua được thịt thì sẽ mua tóp về để được ăn chút đồ ngon, thứ này vừa thơm vừa giòn, cũng là thứ tốt khó có được.
Mười văn tiền một cân đã tính là rẻ nhưng người trong thôn cũng không mấy ai bỏ ra được Hiện giờ ở nhà Trình Loan Loan chỉ có năm văn tiền một cân, chuyện tốt này không có ai có ý cự tuyệt!
Lập tức có không ít người giơ tay muốn mưa.
Trình Loan Loan chậm rãi thu lại ý cười:
“Năm mươi cân lợn hơi, theo lý thuyết có thể thắn ra ít nhất mười cân tóp mỡ, mọi người xem xem, hai thau này đã đủ mười cân chưa?”
Nương Thiết Trụ nhăn mày lại:
“Mỡ heo giao tới lúc sáng không có lẫn một chút nạc nào, bốn cân rưỡi thịt mỡ là có thể cho ra một cân tóp mỡ, không nào chỉ có một chút như vậy.”
“Trong thôn ta ai cũng nghèo, mọi người mỗi năm chưa chắc gì đã ăn được một miếng thịt, mà ở đây có hai thau tóp mỡ to như vậy, ta biết sẽ có người thèm ăn.”
Trình Loan Loan thờ ơ mở miệng nói, “Nhưng cũng không thể lấy thèm ăn để làm cái cớ ăn vụng, ta chỉ nói một lần, chủ động đứng ra thừa nhận sai lầm, lần này ta có thể không truy cứu, nếu là chết không thừa nhận, cũng đừng trách ta trở mặt không nhận người.”
Không khí đột nhiên trở nên nặng nề, mười tám người ngơ ngác nhìn nhau.
Triệu Nhị Cẩu sáng sớm đã bận rộn hướng dẫn nhân công hoàn thiện quy trình làm việc, vội đến đầu óc choáng váng, căn bản là không nghĩ tới bước đầu tiên của quy trình đã không suôn sẻ.
Ánh mắt của hắn có chút sắc bén, bước qua quan sát từng người.
Ánh mắt Từ đại nương có chút trốn tránh, bị Triệu Nhị Cẩu lập tức bắt được.
“Ta biết là ai!”
Từ đại nương đứng ra, ngón tay chỉ vào Ngô Tiểu Chùy:
“Ta thấy hắn sáng sớm nay đã ở bên ngoài tới lui, khẳng định là hắn ngửi được mùi hương của tóp mỡ, nhân lúc chúng ta không chú ý ăn vụng... Hài tử không hiểu chuyện như vậy, nên đuổi ra ngoài!”
Ngô Tiểu Chùy tức giận trừng mắt, phụ nhân này thật đúng là biết đổi trắng thay đen.
Trình Loan Loan cười cười:
“Nương Thiết Trụ, hỗ trợ kiểm tra vạt áo của Từ đại nương một chút.”
Từ đại nương trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin được:
“Trộm tóp mỡ nhà ngươi là tiểu tử này, liên quan gì đến ta, nương Đại Sơn, ngươi đây là có ý gì, ta trêu chọc ngươi chỗ nào à?”
“Ta tận mắt nhìn thấy ngươi ăn vụng tóp mỡ, còn giấu ở trong quần áo.”
Ngô Tiểu Chùy cắn răng mở miệng:
“Thiết Trụ thẩm, thẩm tra một chút sẽ biết.”
Nương Thiết Trụ nhanh chóng tiến lên, giữ lấy cánh tay Từ Đại Nương, mụ ta nào chịu ngoan ngoãn đứng yên, lập tức giãy giụa.
Sau đó, tóp mỡ rơi ra từ trong ngực áo căng phồng của mụ ta, áo lót của mụ cũng dính đầy mỡ.
“Thật là ngươi!”
Nương Thiết Trụ không tin vào mắt mình:
“Chỗ tóp mỡ này cũng không tới nửa cân, cũng chỉ có năm văn tiền, ngươi sao lại làm ra chuyện này!”
Từ đại nương bị bắt tại trận, cũng không giãy giụa, lập tức đem tóp mỡ giấu được móc ra:
“Nương Đại Sơn, đều trả lại cho ngươi, chuyện này xem như bỏ qua đi, ta về sau sẽ không bao giờ ăn vụng nữa!”
Trình Loan Loan lạnh giọng mở miệng:
“Nhị Cẩu, kết toán tiền công ngày hôm nay cho Từ đại nương. Từ đại nương, chiều nay ngươi không cần đến nữa.”
Nàng nói xong liền xoay người đi, không cho Từ đại nương bất cứ cơ hội nào để cầu xin tha thứ.
Nếu Từ đại nương thừa nhận chuyện ăn vụng, nàng sẽ nguyện ý cho mụ ta thêm một cơ hội.
Nhưng mụ ta không chỉ không thừa nhận, còn hắt nước đen lên người khác, nhân phẩm có vấn đề, nàng không dám giữ.
Mười mấy người còn lại đứng trên bãi đất trống không khỏi lo sợ, thật sự khi ngửi được mùi hương của mỡ heo, bọn họ cũng sinh ra ý tưởng ăn vụng, chỉ là có thể kiềm chế được, may mắn là bọn họ nhịn xuống, bằng không thì sẽ giống như Từ đại nương, sáu trăm văn tiền một tháng, việc tốt như vậy liền mất đi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận