Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 232: Trương bà nương trộm đồ (2)

Ban đêm, trong thôn vẫn nổi lửa dụ bắt châu chấu, mùi khó chịu phiêu đãng trong không khí khắp nơi, che lấp cả mùi canh gà tươi ngon trong sân Trình Loan Loan.
Nàng đem bốn con gà rừng hầm nát đặt ở trong chậu gỗ, chậu gỗ đặt ở trước cổng. Bốn con sói rừng nửa đêm tới có thể tự ăn, nàng không cần nửa đêm thức dậy rồi lại sợ chết khiếp.
Buổi sáng khi mặt trời còn chưa mọc.
Thôn Đại Hà vẫn còn bao phủ màn đêm của lúc tờ mờ sáng, cho dù là những người chăm chỉ làm việc cũng sẽ không dậy sớm như vậy.
Mà một bóng người lại từ đầu thôn bên kia đi tới, là bà nương của Trương Vô Lại.
Lần trước Trương bà nương dự định đem cháu gái nhà mẹ đẻ của mình ghép đôi với người đọc sách Trình gia, vốn định chờ sau khi thu hoạch mùa vụ xong lại tính chuyện này, nhưng hôm qua nàng ta nghe người ta nói, Trình Chiêu ở thôn Đại Hà không được bao lâu nữa, có thể hơn một tháng nữa sẽ đi... Nàng ta phải nhanh chóng đón cháu gái nhà mẹ đẻ tới, tranh thủ khoảng thời gian này tiếp xúc với Trình Chiêu nhiều hơn, lại thêm gạo nấu thành cơm, chuyện này không phải là xong rồi sao?
Trở về nhà mẹ đẻ của nàng ta là đi qua con đường nhỏ phía sau thôn, vừa vặn đi qua trước cổng nhà Trình Loan Loan.
Theo bản năng nàng ta nhìn thêm hai lần, trong ánh sáng tờ mờ buổi sáng nhìn không rõ lắm, nhưng nàng ta ngửi thấy mùi máu tanh. Nàng ta không tự chủ được bước tới, sau đó nhìn thấy, ôi, ở trước cổng lại có một hai ba... tám con gà rừng và hai con thỏ!
Mấy con thú này trên cổ đều có một lỗ máu, chết không thể chết được nữa.
Trương bà nương nuốt nước miếng, nàng ta nhìn trái nhìn phải, không có một ai đi ngang qua.
“Gừ gừ gừ…” Hình như có thứ gì đó đang kêu, nhưng chỉ cần không phải là người thì không sao cả.
Nàng ta ngồi xổm xuống, nhặt lên một con gà rừng nhét vào trong ngực, vốn định đi, nhưng vẫn chống lại được cám dỗ, nàng ta lại nhặt lên hai con gà rừng đứng lên, còn cảm thấy không đủ, ngay cả thỏ cũng nhặt lên một con, sau đó co chân chạy về nhà.
Khi chạy về tới nhà, trời vẫn chưa sáng.
Trương Vô Lại ngủ trên giường bị đánh thức, hùng hùng hổ hổ nói:
“Không phải ngươi về nhà mẹ đẻ hả, lại chạy về làm cái gì, ồn ào chết đi được.”
“Cha Đại Cương, ngươi mau xem, đây là cái gì?”
Trương bà nương lấy chiến lợi phẩm ra, ba con gà một con thỏ.
Cơn buồn ngủ của Trương Vô Lại trong nháy mắt bay sạch, từ trên giường nhảy dựng lên:
“Bà nương, làm sao ngươi có được nhiều con mồi như vậy, không phải là ngươi thông đồng với Triệu thợ săn đấy chứ?”
“Ngươi nói cái khùng điên gì thế hả, đừng có dội nước bẩn lên người ta!”
Trương bà nương đắc ý nói:
“Vừa rồi ta mới đi ngang nhà bọn Đại Sơn, nhìn thấy trước cổng nhà chất đầy con mồi, được lắm, tám con gà rừng hai con thỏ rừng. Ta hoài nghi nương Đại Sơn thông đồng với Triệu thợ săn đấy, bằng không Triệu thợ săn cho nhà nàng nhiều con mồi như vậy làm cái gì? Còn chưa nói, chuyện này cũng giấu thật kín đấy, cả thôn hoàn toàn không ai đoán được hai người này liên hệ với nhau đâu.”
Trương Vô Lại nhíu mày:
“Ta cho tới bây giờ chưa từng thấy Triệu thợ săn cùng bà nương Triệu Trình thị kia nói chuyện với nhau một câu nào, chắc chắn là ngươi nhầm rồi.”
“Vậy thì cứ chờ xem đi.”
Trương bà nương cười lạnh:
“Mấy con mồi này là Triệu thợ săn lén lút đưa qua, cho dù bị người ta lấy đi thì nương Đại Sơn cũng không dám lên tiếng đâu. Chúng ta ăn chùa, ngu sao mà không ăn chứ. Ngươi ở nhà xử lý mấy thứ này, ta còn phải tranh thủ mặt trời chưa mọc nhanh chóng trở về nhà mẹ đẻ, ta đi trước đây.”
Trương Vô Lại gãi cằm, hai ngày trước hình như hắn có nghe người trong thôn nói chuyện gì lạ lắm, hình như có liên quan đến con mồi, là cái gì nhỉ?
Quên đi, kệ nó, hắn vội vàng thu dọn con mồi, đây chính là thịt, trong nhà đã bao lâu rồi không được ăn một miếng thịt nào.
Trương Vô Lại bình thường lười muốn chết, nhưng vừa nghĩ có thịt ăn, hắn liền không lười nữa, rời giường bắt đầu đun nước xử lý gà rừng thỏ rừng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận