Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 942: Nho chín rồi (2)

Đôi phu thê Chu gia dạo một vòng quanh vườn, vô cùng cảm khái, thôn này thật sự khác biệt so với các thôn khác. Đã muộn vậy rồi nhưng khắp nơi trên đồng vẫn sáng trưng, rất nhiều nông dân vẫn chăm chỉ bận rộn, mọi người tựa như không hề biết vất vả là gì, vừa nói chuyện phiếm vừa làm việc đồng áng, không khí cực kỳ sôi động.
Cảnh tượng như vậy dường như đã tiêm một liều thuốc mạnh cho đôi phu thê Chu gia, hai người hăng hái trở về.
Thời tiết càng ngày càng nóng, ban đêm Trình Loan Loan hơi khó ngủ.
Ngưng Lam chuyển quạt sức người vào, đứng ở cửa phòng ngủ nói:
"An nhân, nô tỳ quạt giúp ngài."
Trình Loan Loan ngồi dậy:
"Bây giờ là giờ nào rồi chứ, cháu cứ đi ngủ đi, đừng quan tâm tới ta."
Một người sống sờ sờ như nàng ấy ngồi bên giường quạt cho nàng, đánh chết nàng cũng không ngủ được.
Ngưng Lam bất đắc dĩ đang muốn rời đi, Trình Loan Loan mở miệng nói:
"Cháu đi bưng mấy chậu nước lạnh đến đặt trong phòng ta."
"Vâng."
Ngưng Lam vô cùng vui mừng rời đi.
Nàng ấy là nô tỳ bên người của An nhân nhưng An nhân vốn không cần nàng ấy hầu hạ bên cạnh, ngoài việc chải đầu buổi sáng ra thì những lúc khác nàng ấy cứ có cảm giác mình như người thừa.
Nàng ấy nhanh chóng bưng bốn chậu nước lại, chia ra để ở bốn góc phòng, có thể làm giảm nhiệt độ.
Chờ Ngưng Lam rời đi, Trình Loan Loan lập tức đứng dậy, mua rất nhiều đá khối từ trong không gian để vào trong chậu nước rồi đặt một chiếc quạt tích điện nhỏ bên cạnh chậu nước, gió thổi đến, trong thoáng chốc cảm giác mát lạnh ùa vào, cuối cùng cũng thoải mái hơn.
Thời điểm này hình như đã có đá tiêu chế tạo ra đá khối, chẳng qua đá tiêu rất đắt đỏ, chỉ có hoàng thất và quan to quý nhân mới dùng nổi, mà dân gian thì thường tích trữ đá vào mùa đông, đợi đến mùa hè mang ra dùng. Đương nhiên ở chợ cũng có bán đá khối nhưng mức giá thật khiến người ta không thốt nổi lên lời.
Thật ra bây giờ nàng muốn mua thì vẫn mua nổi nhưng lại sợ người trong nhà tiếc không dám dùng.
Đành thôi, nàng cứ lén lút dùng một mình vậy.
Sau khi đến mùa hè, cái thai của Tào Oánh Oánh đã hơn hai tháng, tình trạng nôn nghén có đỡ hơn nhưng ăn uống vẫn không được nhiều lắm.
Sáng sớm, Trình Viên Viên hái nho đưa đến.
Lúc này, dàn nho trong nhà đã trĩu quả, quả nho xanh mướt rất mê người, quan trọng hơn nữa là loại nho này không có hạt.
Tào Oánh Oánh rất thích ăn quả nho chua chua ngọt ngọt này, sau khi ăn khai vị còn có thể ăn thêm một chén canh.
"Có phải cây nho này cũng biết lấy lòng người không vậy?"
Lục Ánh Tuyết đút một quả nho vào miệng:
"Nhiều năm qua không biết nhà ta đã thu hoạch bao nhiêu vụ nho rồi, chua thì không nói nhưng cắn một miếng là miệng đầy hạt, rất phiền phức, cho nên ta cũng không thích ăn thứ này. Không ngờ rằng cây nho này khi được trồng ở thôn Đại Hà lại hiểu chuyện đến mức không còn hạt nữa, còn ngọt như vậy, ăn rất ngon."
Trình Loan Loan nghiêm trang nói:
"Quất sinh hoài nam tắc vi quất, sinh vu hoài bắc tắc vi chỉ, ý là nói khí hậu không giống nhau thì trái cây trồng ra cũng sẽ khác nhau. Sau này muội muốn ăn nho thì cứ đến nhà ta ăn."
Nàng cũng không dám nói giàn nho đã bị nàng đổi mất, thay bằng giống mới do hiện đại nghiên cứu ra, đương nhiên không có hạt, hơn nữa độ ngọt cũng vừa đủ.
Một đĩa nho, nháy mắt đã thấy đáy.
Ngưng Lam lập tức bưng dưa lê đã được bổ sẵn lên, dưa lê trồng trên đồng cũng chín hết rồi, độ ngọt tự nhiên không cần nói, đến mức có thể ăn sạch cả quả trong một lần.
Sau khi ăn xong, Tào Oánh Oánh đứng dậy nói:
"Hôm nay tiệm may khai trương, con phải qua đó nhìn xem, nương đi góp vui không?"
"Đương nhiên đi."
Trình Loan Loan cũng muốn nhìn xem rốt cuộc nhị tức phụ mở cửa tiệm kiểu gì.
Cửa tiệm được mở ở khu chợ, trang hoàng đổi mới hoàn toàn, có vẻ phá cách hơn so với các cửa tiệm xung quanh, trên biển hiệu viết năm chữ: Tiệm may mặc Đại Hà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận