Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1574: Đoạn lịch sử khuất nhục của Đại Vũ (2)

"Chúng ta bắt đầu học."
Trình Loan Loan buông sách vở, đứng trên bục giảng, lẳng lặng mà mở miệng:
"Ta là tiên sinh dạy ngôn ngữ A Tát Bố của các ngươi, mối giao hảo giữa A Tát Bố và Đại Vũ ta chỉ mới được thiết lập từ khoảng hai, ba năm trước, lịch sử giữa hai nước cũng chẳng có gì nhiều để nói. Ta biết mọi người đều thắc mắc vì sao phải sáng lập một học đường riêng biệt, vì sao phải học tập ngôn ngữ của mấy tiểu quốc đó, có người cho rằng không cần thiết, cũng có người cho rằng lãng phí thời gian và sức lực, trước khi giảng dạy ngôn ngữ thì ta sẽ nói cho mọi người biết lý do vì sao."
"Mọi người nhìn thấy Đại Vũ bây giờ là một vương triều giàu mạnh, có mười mấy nước chư hầu phụ thuộc, có được tất cả phồn hoa mà một quốc gia nên có, quốc thái dân an, an cư lạc nghiệp... Nhưng các vị đang ngồi ở đây hẳn cũng biết, ba trăm năm trước khi Đại Vũ vừa mới lập nước, chúng ta đã phải chịu khuất nhục đến cỡ nào?"
"Lúc đó trong nước nội loạn, hoàng đế khai quốc xuất quân giành được giang sơn, tuy nhiên nội bộ mâu thuẫn nghiêm trọng, biên cương trống rỗng, Đại Vũ lập nước mới một năm đã bị vô số tiểu quốc dòm ngó, một nước nhỏ nhoi như Tây Nhung đã lợi dụng sơ hở tràn vào từ phía tây Đại Vũ, cứ chậm rãi như tằm xâm chiếm đất đai Đại Vũ... Ở đây hẳn không có người không biết tới đoạn lịch sử này, cuộc chiến với Tây Nhung giằng co suốt hai mươi năm..."
Âm thanh của nàng không nhanh không chậm, như nước chảy róc rách pha lẫn sự âm trầm truyền cảm.
Học sinh đang ngồi phía dưới cho dù có khó trị tới đâu thì cũng đã đọc qua sách vở, hoặc nhiều hoặc ít cũng có biết qua đoạn lịch sử này.
Hai mươi mốt năm kia là nỗi nhục của Đại Vũ, mỗi khi bọn họ nghe người khác nói tời thì đều căm hận siết chặt tay, cắn chặt răng, hận không thể quay về thời điểm đó giao chiến mấy trận với Tây Nhung... "Từ khi nào, đội thiết kỵ của Tây Nhung đã tiến vào Đại Vũ, cướp bóc vải vóc lương thực; từ khi nào, cái tòa thành ở phía tây hoang tàn, vô số bá tánh trôi giạt khắp nơi; từ khi nào, Đại Vũ phải chịu nhục gả bao nhiêu công chúa sang đó hòa thân... Hai mươi năm trước, công chúa Thái Bình của Đại Vũ ta đã tự nguyện gả tới Tây Nhung để gìn giữ hòa bình hai nước, mối nhục Tây Nhung chưa bao giờ phai nhạt!"
"Các ngươi cho rằng Đại Vũ đã rất lớn mạnh, cho rằng Đại Vũ đã bước vào giai đoạn thái bình thịnh thế, lại không nghĩ tới những nước nhỏ kia đang ngo ngoe rục rịch trong góc tối... Các ngươi cảm thấy những nước nhỏ đó đang nằm mơ, cảm thấy bọn họ không có năng lực chống lại Đại Vũ... Nhưng nếu Đại Vũ thật sự hùng mạnh thì công chúa Thái Bình có cần phải vượt đường xa gả đến Tây Cương không?"
"Đại Vũ chưa trở nên cường đại, các ngươi cho rằng chính mình có tư cách ăn ngon ngủ yên sao? Tây Nhung vẫn ôm mộng thu phục Đại Vũ, ý đồ xâm chiếm của Tịch Cơ Quốc chưa bao giờ biến mất, các nước Nam Man luôn luôn tìm cơ hội giẫm đạp Đại Vũ dưới lòng bàn chân, Sắt Tác Quốc hận không thể biến Đại Vũ thành vườn hoa sau nhà bọn họ... Ngay cả lúc Đại Vũ thịnh thế phồn hoa như bây giờ mọi người cũng không thể lơ là cảnh giác."
"Người trẻ hưng thì nước hưng, người trẻ mạnh thì nước mạnh, Đại Vũ có thể vĩnh viễn giữ được vị trí cường quốc của mình hay không đều dựa vào các ngươi..."
Ánh mắt của mọi người dưới bục giảng đều sáng lên nhìn Trình Loan Loan.
Đám học sinh cầm đầu cũng tạm thời quên đi những chuyện ban nãy, tuy bọn họ hư hỏng nhưng từ trong xương cốt vẫn đang chảy dòng máu của người Đại Vũ, những lời này của Trình Loan Loan đã thức tỉnh lòng tự tôn dân tộc của bọn họ, bọn họ cảm nhận được sự nhục nhã của ba trăm năm trước, bọn họ bây giờ cảm thấy bất an và tự hổ thẹn với lòng.
"A Tát Bố tuy là một nước nhỏ nhưng bọn họ vẫn luôn học tập tay nghề ở Đại Vũ ta, sớm muộn gì cũng sẽ trở nên mạnh mẽ."
Trình Loan Loan mở miệng nói:
"Bất cứ nước nhỏ nào cũng sẽ có điểm mạnh của mình, các ngươi học được ngôn ngữ A Tát Bố thì sẽ có thể đến nước bọn họ, học được những tri thức đáng tự hào của bọn họ rồi trở về xây dựng Đại Vũ, chỉ như vậy thì A Tát Bố mới mãi mãi không vượt lên Đại Vũ."
"Bây giờ, ta sẽ dạy cho các ngươi một số từ ngữ đơn giản trước, là cách hỏi thăm của người A Tát Bố, ta sẽ viết lên đây trước..."
Ở thời đại này không có bảng đen, nàng cho người khảm một phiến đá trắng lên tường, sau đó dùng bút than viết lên thì sẽ tiện lợi hơn một chút.
Nàng xoay người viết chữ.
Bàng Kiệt ngồi ở dưới đã tỉnh táo lại.
Thế mà hắn đã nghiêm túc ngồi nghe cả nửa tiết học, hắn điên rồi sao?
Phụ nhân này đúng là có độc.
Không được, hắn không thể đầu hàng nhanh chóng như vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận