Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 283: Thẩm thiếu gia ác miệng (1)

Lý Tú Hồng đứng ở cửa sân, trong tay xách hộp thức ăn.
Nàng ta tận mắt nhìn thấy Triệu đại tẩu tử rời đi, lúc này mới dám tới cửa tìm Trình Chiêu.
Nàng ta nhìn thấy Trình Chiêu đang phơi lúa trong sân liền nhanh chân bước vào:
“Trình biểu ca, công việc nặng nhọc này không thích hợp cho người đọc sách làm đâu, để ta làm giúp huynh...”
“Lý đại cô nương, chuyện này không thích hợp!”
Ngô Tuệ Nương lập tức đứng dậy, chắn trước mặt Trình Chiêu:
“Lúc này là ngày mùa thu hoạch, hẳn Trương gia cũng có rất nhiều việc cần làm. Nếu như ngươi có lòng thì phải về giúp cô cô ngươi làm việc nhiều hơn mới phải.”
Lý Tú Hồng đỏ mặt nói:
“Việc của ta đã làm xong hết rồi nên mới tới đây xem một chút. Ta có làm riêng một ít thức ăn cho Trình biểu ca, dùng gạo vừa mới thu hoạch được nấu cháo. Trình biểu ca, huynh nếm thử xem…” Trình Chiêu tránh nhìn thẳng vào mặt nàng ta, giọng nói rất lạnh lùng:
“Ta không phải là biểu ca của ngươi, xin hãy chú ý từ ngữ.”
“Vậy thì ta phải gọi huynh là gì?”
Sắc mặt Lý Tú Hồng càng đỏ hơn:
“Vậy, gọi huynh là Trình, Trình đại có được không?”
Ngô Tuệ Nương trầm tư.
Lúc trước nàng và Đại Sơn xem mắt cũng không to gan như vậy đâu.
Nàng hít sâu một hơi, đưa tay cầm lấy cây chổi bên cạnh rồi nói:
“Lý đại cô nương, tránh ra một chút, ta phải quét lúa rồi, ngươi tránh ra đi.”
Lý Tú Hồng trực tiếp bị đánh ra ngoài, khuôn mặt nàng ta càng đỏ hơn, vừa tức giận cũng là xấu hổ.
Nàng ta nghiến răng nghiến lợi nói:
“Đồ mọt sách không hiểu phong tình…” Nàng ta đang chuẩn bị đi, vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy trong sân có một người nữa. Trước đó nàng đã nghe cô cô nói, trong nhà Triệu Đại Sơn có khách quý tới, là nhi tử của huyện lệnh đại nhân. Vậy thì người đang nằm trong sân rung chân kia hẳn là nhi tử của huyện lệnh, Thẩm thiếu gia.
Tuy rằng ăn mặc rách nát một chút nhưng khí chất tôn quý kia không thể nào che giấu được.
Lúc nàng ta nhìn qua, Thẩm Chính cũng nhìn qua, tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung.
Thẩm Chính ngoắc ngoắc ngón tay như gọi chó.
Trong lòng Lý Tú Hồng mừng thầm, nàng ta biết ngay mà, mặc một bộ y phục này đi ra ngoài nhất định sẽ có người nhìn trúng nàng ta.
Không phải là Trình Chiêu chướng mắt nàng ta hay sao, xem đi, Thẩm thiếu gia nhà huyện lệnh đã nhìn trúng nàng ta rồi đây này. Nếu gả cho Thẩm thiếu gia, vậy nàng ta chính là chim sẻ bay lên cành cây biến thành phượng hoàng...
Lý Tú Hồng sửa sang lại vạt áo, cất bước một lần nữa đi vào sân.
Ngô Tuệ Nương đỡ bụng lớn, tức giận nói:
“Lý đại cô nương, ngươi lại vào đây làm gì?”
Lý Tú Hồng lời lẽ hùng hồn nói:
“Thẩm thiếu gia bảo ta bước vào.”
Ngô Tuệ Nương nhìn về phía Thẩm Chính, thấy Thẩm Chính nhìn chằm chằm Lý Tú Hồng đánh giá từ trên xuống dưới. Nàng im lặng không nói gì nữa. Chuyện của Trình biểu ca là chính miệng mẹ chồn dặn dò nàng, còn về phần Thẩm thiếu gia thì... nàng thật đúng là không quản được.
Thẩm Chính ung dung nhìn Lý Tú Hồng bước tới, trực tiếp cầm hộp thức ăn trong tay nàng ta.
Lý Tú Hồng ân cần nói:
“Đây là cháo nấu bằng gạo mới, sền sệt, rất thơm, đũa ở đây, Thẩm thiếu gia nếm thử đi.”
Thẩm Chính nhận lấy đôi đũa, giả vờ ăn một miếng, sau đó nhổ ra một ngụm:
“Thật khó ăn.”
Nụ cười trên mặt Lý Tú Hồng lập tức cứng đờ.
“Với loại người đọc sách như chúng ta, nếu là thành thân, vậy tất nhiên cũng phải tìm một nữ tử có tri thức hiểu lễ nghĩa, có thể viết chữ, có thể thêm mực. Nhìn bàn tay ngươi thô ráp như thế, có lẽ cũng không hiểu thêm mực là cái gì.”
Thẩm Chính nói một phen làm cho Lý Tú Hồng xấu hổ đến mức giấu tay ở sau lưng.
“Không có hồng tụ thiêm hương cũng không sao cả, nếu nấu ăn ngon cũng không tệ rồi, nhưng mà tay nghề này của ngươi thật sự rất khó để người ta nuốt xuống được.”
Thẩm Chính không hề khách khí mở miệng:
“Ngươi không có mỹ sắc, không có nội hàm, cũng không có trù nghệ, ngươi dựa vào cái gì mà cảm thấy Trình Chiêu sẽ nhìn trúng ngươi?!”
“Còn nữa, y phục trên người ngươi có vẻ như hơi rộng, không phải là ngươi lấy trộm ở nhà ai đó đấy chứ? Phẩm hạnh của ngươi bất chính như thế, cũng xứng lắc lư trước mặt Trình Chiêu như vậy ư?”
Đôi mắt to của Lý Tú Hồng lập tức đỏ lên, nàng ta che mặt, xoay người bỏ chạy.
Ngô Tuệ Nương trực tiếp ngây dại, cái miệng vị thiếu gia này cũng quá không khách khí, may mắn nàng không đắc tội vị thiếu gia này...
Thẩm Chính đứng dậy, cà lơ phất phơ đi tới trước mặt Trình Chiêu, hắn vỗ vai Trình Chiêu một cái:
“Trình huynh, sau này nếu đụng phải mấy nữ nhân cứ tìm cách dây dưa thì cứ nói mấy lời khó nghe nhất đuổi các nàng đi, bằng không các nàng thật sự cho rằng mình có cơ hội, thỉnh thoảng đưa đồ ăn, thỉnh thoảng ôm ấp, nhiều lần không thành sẽ nghĩ đến hạ dược... À, Trình huynh, huynh có biết hạ dược là có ý gì không?”
Trình Chiêu đương nhiên không biết, trong thôn không có từ này, thư viện cũng không ai nói qua chuyện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận