Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1022: Thần phụ Triệu Trình thị khải tấu (2)

Lâm thái phó chắp tay lớn tiếng nói: Nhân dịp sinh thần bốn mươi tuổi của hoàng thượng, Tuệ An nhân đã trình lên lương kế ích nước lợi dân, đây là phúc của bá tánh Đại Vũ ta! Thần khẩn cầu hoàng thưởng sớm ngày nhân rộng vật này, trên hợp lòng trời, dưới an lòng dân, khiến cả giang sơn xã tắc Đại Vũ ta không còn lo âu!"
Kim đại nhân hùa theo mở miệng:
"Hoàng thượng, việc này phải làm nhanh không nên chậm trễ, khẩn cầu hoàng thượng sớm đưa ra quyết định!"
Ngay sau đó, một đám triều thần mở miệng tán thành.
Đại Vũ là vật nằm trong tay hoàng đế, hắn tất nhiên đã sớm rõ ràng, chỉ chờ sau khi chúng thần tử mở miệng thành thì mới lên tiếng:
"Chuẩn tấu."
Hoàng Hậu cười rộ lên:
"Tuệ An nhân lại lập công cho triều ta, hoàng thượng không ban thưởng cái gì sao?"
Vừa nghe mấy lời này thì hồi chuông cảnh báo trong lòng các vị đại thần lập tức vang lên.
Lần thăng quan trước đây còn chưa qua được bao lâu, lần này lại muốn thăng quan, chiếu theo tốc độ này thì hai, ba năm sau đã có thể trở thành Chính Nhất phẩm Cáo mệnh phu nhân.
Một nông phụ trở thành Cáo mệnh phu nhân của triều đình thì mặt mũi của đám sĩ phu, quý phu nhân, quý tiểu thư bọn họ sẽ bỏ đi đâu... Hạ đại nhân chắp tay nói:
"Hoàng thượng, vi thần cho rằng số liệu trên sổ con này chưa chắc đã chính xác, không thể tùy tiện cho Tuệ An nhân thăng quan... Lỡ như sang năm gieo trồng bông xuất hiện sai sót thì Tuệ An nhân lúc ấy sẽ bị nghìn người chỉ trỏ..."
Hạ gia hắn mất một người trên tay Tuệ An nhân kia, hắn sẽ không để cho phụ nhân này tiếp tục thăng quan.
Hoàng đế gật đầu:
"Lời của Hạ ái khanh cũng rất có lý, chờ sau khi bông được nhân rộng thành công thì lại thăng quan cho Tuệ An nhân cũng không muộn, bất quá Tuệ An nhân trình lên cái này, trong lòng trẫm cảm thấy rất an ủi, nếu là triều ta có thể có nhiều nữ tử hay nam tử thông tuệ giống Tuệ An nhân thì Đại Vũ ta nhất định có thể truyền thừa trăm năm... Minh công công!"
Minh công công lập tức tiến lên:
"Có nô tài."
"Tuệ An nhân có công với xã tắc, thăng quan có thể miễn nhưng ban thưởng thì vẫn phải có, ngươi tự đi chuẩn bị rồi để cho hoàng hậu đích thân phê duyệt."
"Tuân chỉ!"
Chuyện này qua đi thì tiệc Vạn Thọ mới xem như chính thức bắt đầu.
Ca múa nhộn nhịp, vô cùng náo nhiệt.
Bông tuyết cũng bắt đầu rơi lả tả, thôn Đại Hà nghênh đón trận tuyết đầu tiên.
Ở ranh giới của hai miền nam bắc đôi khi sẽ có tuyết rơi sớm, cũng có lúc sẽ chậm mất một thời gian, nhưng tóm có rơi là tốt rồi, tuyết lành báo hiệu một năm bội thu, bất quá bởi vì tai họa tuyết lở năm trước mà người trong thôn vẫn còn hơi lo lắng nếu tuyết rơi quá lớn, sớm đã vào trong thành chuẩn bị đồ tết.
Vừa vào tháng chạp thì thời tiết càng ngày càng lạnh, Trình Loan Loan không dám tiếp tục ngồi trong sân, thay vào đó là lăn trên giường đất.
Nàng giở sổ sách rồi theo thứ tự dặn dò công việc xuống dưới:
"Còn hơn mười ngày nữa là các phường đều nghỉ lễ rồi, trước khi bắt đầu kỳ nghỉ thì để mọi người chuẩn bị cho xong hàng tết, năm nay lợi nhuận của phường không tồi, mọi người cũng kiên nhẫn chịu khó, dựa theo tiêu chuẩn cho mỗi người hai lượng bạc để chuẩn bị quà tết đi."
Tề bà tử gật đầu:
"Vâng, An nhân, lão nô đến nói với Ngôn chưởng quầy một tiếng."
Sau khi Trình Loan Loan dặn dò xong công việc thì nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết ngừng, nha hoàn trong nhà đang nghịch tuyết ở trên sân.
Nếu nàng còn trẻ thì khẳng định cũng ra đó chơi trò ném tuyết và đắp người tuyết, nhưng nàng bây giờ thật sự rất sợ lạnh, tay cũng không dám đụng vào tuyết.
Nàng khoác một chiếc áo choàng lông vào rồi đứng dậy đi ra ngoài, vừa lúc Triệu lão thái thái đang qua đây, trong tay còn cầm theo một cái thùng gỗ, cá trong thùng nhảy nhót tung tăng.
Hôm nay thôn Đại Hà giăng lưới tập thể, một cái lưới lớn tới lui vớt lên không ít cá, từng nhà đều dựa vào số đầu người mà lãnh phần.
"Con thật là không sốt ruột chút nào sao, đến chậm thì chỉ còn lại một chút."
Triệu lão thái thái đem thùng cá tiến tới lu nước trong sân:
"Nhìn thử xem, cá rất tươi, trước mắt cứ nuôi trước, đợi đến tết thì lấy ra ăn."
Trong hồ sen nhà Trình Loan Loan cũng có cá, lúc trước vì để tiện cho việc đào ngó sen nên đã vớt hết lên mang ra chợ bán, nàng cũng không phải đặc biệt thích ăn cá, bất quá mùa đông có cá tươi để ăn quả thật cũng không tồi.
"Ta còn ướp chút thịt khô, lần này ướp rất ngon miệng, lát nữa quay về sẽ lấy sang cho con một ít."
Triệu lão thái thái nói nói, bắt đầu thở dài:
"Ai có thể nghĩ đến cuộc sống năm nay đột nhiên lại giàu có lên đâu... Buổi sáng vào trong thành mua quà tết, nhìn thấy những người ăn xin ven đường thì trong lòng lại thấy hụt hẫng, lúc trước vào thời điểm khó khăn ta cũng từng nghĩ sẽ cầm bát ra đường ăn xin..."
Trình Loan Loan cũng thở dài.
Cho dù là xã hội hiện đại thì trên đường cũng có không ít ăn xin, càng đừng nói xã hội phong kiến cổ đại.
Nàng nhìn về phía hồ sen chưa đào được một phần trăm ngó sen kia, lại nhìn về việc kinh doanh chăn bông không mấy khả quan trong chợ, trong lòng lập tức nảy ra ý tưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận