Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 193: Châu chấu tới rồi 1

Triệu Nhị Cẩu quay đầu lại.
Thấy là huyện lệnh đại nhân.
Huyện lệnh đại nhân không mặc quan phục, mặc một bộ y phục lụa là, dáng người hơi phát phì, vẫn có thể khiến người khác liếc mắt một cái là nhận ra.
Nhóm người Trình Loan Loan vội vàng hành lễ.
“Gặp qua Huyện lệnh đại nhân.”
Huyện lệnh khoát tay:
“Đều là người quen cũ, sau này gặp không cần đa lễ.”
Nói xong, ánh mắt dừng trên người Triệu Nhị Cẩu:
“Gần đây nếu Nhị Cẩu không bận, có thể đến huyện nha tìm bản quan, tuổi của nhi tử bản quan cũng xấp xỉ ngươi, hẳn là các ngươi có thể trò chuyện.”
Triệu Nhị Cẩu nhếch nhếch khóe môi cười khổ.
Đoạn thời gian trước lúc đào kênh mương, hắn từng chạm mặt nhi tử của Huyện lệnh đại nhân, sinh cùng năm với hắn nhưng không biết ngây thơ hơn hắn bao nhiêu lần.
Vấn đề quan trọng nhất là, nhi tử của Huyện lệnh đại nhân tự nhận mình tài trí hơn người, cứ luôn quát bảo hắn, coi hắn như nô tài mà sai bảo, hắn rất không thích loại cảm giác này.
Hắn cung kính nói:
“Mùa thu hoạch lúa nước sắp tới, thảo dân phải luôn luôn chú ý đến ruộng lúa, có khả năng không bớt thời gian đến huyện nha được.”
Huyện lệnh gật đầu:
“Cũng đúng, chờ bận xong thời gian này rồi nói sau.”
Hắn nhìn về phía Trình Loan Loan:
“Nương Nhị Cẩu nuôi được một nhi tử tốt. Nếu hắn biết chữ, còn có thể làm thư đồng cho bất hiếu tử của bản quan, đáng tiếc…. Nhưng mà làm bằng hữu chơi đùa cũng được, chờ thu hoạch xong vụ thu rồi lại nói.”
Bất hiếu tử là cách nói khiêm tốn của người xưa khi nói về con trai mình.
Huyện lệnh phất phất tay áo rời đi.
Triệu Nhị Cẩu lập tức nói:
“Nương, con không muốn làm bằng hữu chơi đùa với nhi tử của Huyện lệnh đại nhân, con không muốn đi.”
Còn không phải bởi vì đợt trước lúc tìm nguồn nước hắn biểu hiện tương đối tốt nên mới bị Huyện lệnh đại nhân nhớ tới sao, hắn thật sự không muốn đi làm nô tài….
Trình Loan Loan cũng hơi ngẩn người, nàng biết ngoài vấn đề tình cảm hơi hồ đồ thì các mặt khác Nhị Cẩu đều tương đối thông minh lanh lợi, không nghĩ tới vậy mà lại lọt vào mắt của Huyện lệnh đại nhân.
Làm thư đồng thật ra cũng được, nhưng làm bằng hữu chơi đùa thì không thể, chơi bời lêu lổng không phải là việc gì tốt.
Trình Chiêu, người vẫn luôn hạ thấp cảm giác tồn tại mở miệng nói:
“Huyện lệnh đại nhân là một vị quan tốt, nếu không muốn thì cứ mở miệng cự tuyệt thẳng thắn là được.”
Học tử bọn họ ngồi với nhau luôn bàn luận một vài chuyện chính sự triều đình, Huyện lệnh các trấn phụ cận có tính nết gì thì các học tử là rõ ràng nhất.
Chiến tích tốt nhất là Huyện lệnh trấn Hà Khẩu, dựa vào đầu mối giao thông then chốt là bến tàu mà làm cho trấn Hà Khẩu phát triển trở thành trấn lớn nhất vùng lân cận.
Tính cách kém cỏi nhất chính là Huyện lệnh trấn Phượng Hoàng. Mùa thu hoạch hàng năm đều sẽ cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân, người của trấn Phượng Hoàng khổ không nói nổi.
Đồng tình với dân tình nhất chính là Huyện lệnh trấn Bình An, vóc dáng béo ú, tâm tính thì khoan dung, thường xuyên ra vào trên phố, có quan hệ tốt với rất nhiều chưởng quầy cửa tiệm. Chỉ tiếc trấn Bình An quá nhỏ, Huyện lệnh bị điều nhiệm đến tận đây làm quan đã bảy năm nhưng vẫn chưa có được chiến tích gì quá lớn.
Trình Chiêu đã nói như vậy, Trình Loan Loan cũng đành buông chuyện này xuống trước.
Nàng nhìn Trình Chiêu nói:
“Hôm nay cháu về thôn Trình gia trước, mang ít quần áo thay đổi và đồ dùng hàng ngày đến đây. Sau này ở trong nhà nhị cô, khi nào trả hết nợ còn thiếu thì khi đó có thể đi. Nhưng mà chuyện này a gia, a nãi, cha, nương cháu khẳng định sẽ phản đối, ta chỉ có một yêu cầu, ta không hi vọng người Trình gia lại đến Triệu gia gây phiền hà.”
Trình Chiêu liên tục gật đầu:
“Nhị cô, cháu biết rồi.”
Xe bò quay đầu chạy, tách ra ở đường rẽ.
Trình Chiêu đi bộ trở về thôn Trình gia, lúc này đã gần giữa trưa, Trình gia đang nấu cơm trưa.
Hắn đi vào, Trình lão thái thái liền chào đón:
“Chiêu nhi, cháu đã về rồi, bên nhị cô cháu nói thế nào? Có đưa tiền cho cháu không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận