Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 561: Đại sự cả đời của lão Nhị (1)

Khuôn mặt Tào Oánh Oánh chỉ trong nháy mắt liền đỏ bừng.
Nàng cúi đầu, vặn khăn tay nói:
"Lời này của thẩm có ý gì, con nghe không hiểu lắm."
"Chính là... Khụ!"
Trình Loan Loan lúng túng gãi đầu:
"À thì, con cảm thấy Nhị Cẩu thế nào?"
Mặt Tào Oánh Oánh càng đỏ hơn:
"Hắn, rất tốt..."
"Vừa rồi lúc bà mối Hoàng muốn làm mối cho ngươi, sắc mặt Nhị Cẩu rất khó coi, thiếu chút nữa xông lên đánh người."
Trình Loan Loan cân nhắc mở miệng:
"Còn có mấy ngày mà con rời đi, tâm tình Nhị Cẩu cũng hạ xuống rất thấp, ta nhìn ra được, Nhị Cẩu rất để ý đến con..."
"Thẩm, thẩm!"
Tào Oánh Oánh hận không thể tìm một khe hở để chui vào.
Loại chuyện này, tại sao thẩm lại trực tiếp nói ra như thế, nàng xấu hổ đến mức không có cách nào gặp người ta nữa.
Trái tim nàng đập thình thịch nhảy dựng lên, bàn tay che ngực mà cũng không thể kiềm chế trái tim gần như nhảy ra khỏi cổ họng.
Trình Loan Loan cũng nhức đầu.
Nàng đã sống hơn ba mươi năm, đây là lần đầu tiên nàng làm chuyện này.
Còn nhớ lúc học đại học, bạn cùng phòng coi trọng nam thần khoa bên cạnh, năn nỉ nàng đi làm thuyết khách, nàng đã cự tuyệt không chút lưu tình.
Bây giờ vì cuộc sống hạnh phúc trong tương lai của nhi tử ruột, nàng thật sự bất chấp cái mặt mo này.
"Nếu như, ý ta là, nếu như con đối với Nhị Cẩu cũng có ý tứ phương diện này, ta có thể dẫn Nhị Cẩu tới cửa cầu thân."
Trình Loan Loan cầm tay tiểu cô nương:
"Đương nhiên không muốn cũng không sao, thẩm vẫn sẽ thương con như trước, con cứ thuận theo bản tâm của mình là được rồi."
"Con, con..."
Tào Oánh Oánh lắp ba lắp bắp.
Tâm ý của nàng, chính nàng rất rõ ràng, nhưng mà, nói không nên lời.
Càng muốn nói, càng bị kẹt lại. Khuôn mặt đỏ bừng giống như tôm luộc, lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi.
Trình Loan Loan dịu dàng nói:
"Nếu con nguyện ý thì cứ gật đầu, chuyện tiếp theo thẩm sẽ đi xử lý."
Tào Oánh Oánh lập tức gật đầu.
Trình Loan Loan nở nụ cười:
"Đi thôi, cha con còn đang chờ ở tửu lâu đấy."
Nàng nắm tay Tào Oánh Oánh, hai người sóng vai đi, người không biết các nàng nhìn thấy còn tưởng rằng là một đôi mẫu tử.
Vừa đến cửa tửu lâu, Tào Đức Phúc liền vọt ra:
"Oánh Oánh, con đứa nhỏ này chạy loạn cái gì thế hả, bị người ta bắt cóc thì làm sao bây giờ? Con không muốn gả thì không gả, Tào gia chúng ta có tiền, nuôi con cả đời cũng không sao, về sau không được như vậy nữa!"
"Khụ!"
Trình Loan Loan nắm tay đặt bên miệng:
"Tào lão đại, có thể mượn một bước nói chuyện không?"
Tào Đức Phúc buông khuê nữ ra, đi theo Trình Loan Loan đến phòng bên cạnh.
"Ta chủ yếu là muốn cùng Tào lão đại tán gẫu chuyện hôn sự của Oánh Oánh."
Trình Loan Loan mở miệng nói:
"Đứa nhỏ Oánh Oánh này ở nhà chúng ta hơn một tháng, ta rất thích nàng, vẫn coi nàng là khuê nữ. Ta vẫn luôn nghĩ, nếu Oánh Oánh có thể làm khuê nữ của ta thì tốt rồi..."
Tào Đức Phúc thoải mái nói:
"Chuyện này đơn giản, làm một nghi thức nhận thân..."
"Nhận thân thì cũng chỉ là nhận, ta muốn cùng Oánh Oánh chân chính làm người một nhà."
Trình Loan Loan cười rộ lên:
"Để Oánh Oánh làm nhi tức của ta được không? Nàng năm nay mười lăm tuổi, lão Nhị nhà ta là mười sáu tuổi, tuổi tác hai đứa tương tự nhau, nhìn cũng đăng đối."
Tào Đức Phúc trợn tròn mắt.
Hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, Tuệ Nhũ nhân lại nói với hắn về chuyện này.
Nếu như Triệu Cảnh Thành làm con rể hắn, vậy về sau, sổ sách của Tào gia bọn họ có phải có thể nhờ con rể đến thẩm tra lại hay không?
Bên ngoài phòng bao.
Lý chính đang nói chuyện với Triệu Nhị Cẩu, lại phát hiện tiểu tử này vẫn không yên lòng, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía đông.
Lão nhân gia hắn nhìn về phía đông, bên kia là Tào tiểu thư.
Tốt xấu gì cũng là người đã sống mấy chục năm, nếu đến lúc này mà còn nhìn không rõ, đó chính là sống vô ích rồi.
Lý chính phất phất tay:
"Thiết Trụ, Đại Vượng, các con lại đây, ta kiểm tra các con một chút."
Ba người đi vào một gian khác ở bên kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận