Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1440: Ngươi không phải người Tiêu gia ta (2)

Tần Vương gật đầu đồng ý, sau đó mới trở lại trong xe của mình.
Hắn lạnh lùng phân phó người hầu hạ bên cạnh:
"Trước khi xe ngựa đến hoàng cung, bổn vương phải biết ám khí này là do nhà nào rèn ra."
"Vâng, Vương gia!"
Những người bên cạnh hắn chia nhau ra hành động, bóng người nhanh chóng biến mất trong màn tuyết.
Trên xe ngựa phía sau hắn, là Vinh Khánh quận chúa.
Lên xe ngựa, sau khi chỉ còn lại tâm phúc, Vinh Khánh mới chậm rãi mở mắt ra, nàng ta cầm lò sưởi tay, trong mắt một mảnh u ám.
Nàng ta còn chưa nói câu nào, thị nữ bên cạnh nàng ta đã quỳ xuống:
"Quận chúa, việc này là nô tỳ tự tiện làm, ngài hãy giao nô tỳ ra đi."
"Ngu xuẩn."
Vinh Khánh lạnh lùng nói:
"Ngươi cho rằng giao ngươi ra ngoài, bổn quận chúa sẽ không bị nghi ngờ sao, lục ca chỉ lười thôi chứ không có ngu xuẩn."
Xe ngựa từ từ chạy về phía hoàng cung, đi hết một chặng đường, nàng ta vẫn chưa nghĩ ra đối sách ổn thỏa tốt đẹp.
Đến cửa cung, Vinh Khánh đỡ tay thị nữ xuống xe, nàng ta nhìn thấy xe ngựa của Tần Vương cũng đã đến cửa cung.
Lục ca ở ngoài cung có phủ đệ, chắc là lo lắng cho nàng ta cho nên mới đặc biệt đưa nàng ta hồi cung.
Nàng ta yếu ớt cười nói:
"Lục ca, ta không sao, trở về ngủ một giấc là khỏe thôi, ta về cung trước đây, lục ca cũng sớm trở về uống một chén canh gừng xua tan cái lạnh đi."
"Gấp gáp như vậy làm gì?"
Tần Vương từng bước tiến lại gần nàng ta:
"Người vừa rồi đi điều tra manh mối đã trở lại, ngươi có biết bọn họ tra được cái gì không?"
Ngón tay Vinh Khánh căng thẳng, dùng sức cầm lò sưởi tay, cố gắng cười nói:
"Tra được cái gì?"
"Ha, ngươi còn rất bình tĩnh!"
Sắc mặt Tần vương u ám:
"Ám khí hoa sen này là ám khí chuyên dụng của thị vệ bên cạnh ngươi, ngươi nói xem, vì sao lại xuất hiện trên mông ngựa của Tuệ Thục nhân?"
Hắn lớn tiếng chất vấn, dọa Vinh Khánh sợ tới mức liên tục lui về phía sau, trốn trong ngực ma ma.
Mắt nàng ta nhanh chóng trào ra nước mắt, giọng nói run rẩy nói:
"Vừa rồi ở Lâm Khê ta đã muốn nói, ám khí hoa sen này quả thật rất giống với ám khí mà thị vệ ta sử dụng, nhưng cũng không thể chứng minh là ta ra tay với Tuệ Thục nhân, ta với Tuệ Thục nhân tính đến bây giờ mới gặp mặt có hai lần, ta căn bản không có lý do gì để ra tay giết Tuệ Thục nhân, nhất định là có người cố ý hắt nước bẩn lên người ta..."
"Ngươi là một quận chúa sống trong thâm cung, ai ăn no rảnh rỗi hắt nước bẩn lên người ngươi?"
Ánh mắt của Tần Vương cực lạnh:
"Ta vẫn luôn coi ngươi như nữ tử dịu hiền ngoan ngoãn không tranh với đời, không ngờ ngươi lại vì một chút chuyện nhỏ mà tìm người ám sát Tuệ Thục nhân, trước đây là ta xem thường ngươi rồi."
Hắn vừa mới suy nghĩ một hồi lâu, lý do duy nhất để cho Vinh Khánh ra tay chính là lúc mới vào Lâm Khê, hắn sai người tát thị nữ bên người nàng ta.
Nàng ta là một quận chúa, tất nhiên không dám trút giận lên đầu hắn, vậy nên Tuệ Thục nhân lập tức trở thành một cái bia ngắm sống.
Nói cách khác, Tuệ Thục nhân là bởi vì hắn mới chịu tai bay vạ gió này.
"Lục ca, huynh hiểu lầm ta, không phải như vậy..."
Vinh Khánh hai mắt đẫm lệ, liều mạng giải thích:
"Ta thật sự không có, ta không có ra tay với Tuệ Thục nhân, lục ca, huynh nhất định phải tin tưởng ta..."
Nàng ta tiến lên bắt lấy tay áo của Tần Vương.
"Ta không phải lục ca của ngươi."
Tần Vương hất nàng ta ra:
"Ngươi không phải người Tiêu gia ta, tác phong làm việc khác một trời một vực với Tiêu gia ta, ngươi có tư cách gì gọi ta là lục ca?"
Trong nháy mắt sắc mặt Vinh Khánh trắng bệch.
Nàng ta lùi về sau hai bước, hai mắt trợn lên, trực tiếp ngất đi.
Tần Vương đột nhiên tiến lên đỡ lấy nàng ta, trong lòng sinh ra hối hận.
Trời vẫn còn rơi tuyết, cơ thể của Vinh Khánh vốn yếu ớt, tại sao hắn lại cố ý nói những lời chọc giận người khác như vậy.
Mặc dù Vinh Khánh không phải là muội muội ruột, nhưng đã cứu muội muội ruột Đoan Mẫn của hắn, hắn đã đồng ý với mẫu hậu là sẽ luôn coi Vinh Khánh như muội muội ruột mà che chở...
Hắn mím chặt môi, giao Vinh Khánh cho ma ma:
"Đưa nàng về cung đi."
Ma ma giận mà không dám nói gì, vội vàng ôm Vinh Khánh lên kiệu liễn, đoàn người ngày càng đi xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận