Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1471: Rốt cuộc điềm lành là gì (1)

Hứng thú của tất cả mọi người trong đại điện đều bị thu hút.
Chuyện trời ban điềm lành này từng xảy ra một lần, ước chừng là hơn trăm năm trước, trời ban một khối đá lớn, sách viết "Thái bình thịnh thế", từ sau đó, thịnh thế thật sự kéo dài gần trăm năm.
Bây giờ trời hiện Nam Khách tinh, đây chính là điềm báo lành, Đại Vũ triều bọn họ sắp chào đón thịnh thế mới rồi sao?
Mười mấy tráng hán khiêng đồ vật to lớn đi vào đại điện, ầm một tiếng đặt đồ lên đất, vải đỏ phủ kín như bưng, không ai biết bên trong là gì.
Hạ Lăng chắp tay nói:
"Đây là điềm lành trời ban, thỉnh hoàng thượng đích thân tự vén vải đỏ ra."
Hoàng đế đang muốn đứng lên.
Tần Vương nhanh trước một bước đi tới giữa đại điện, cười nói:
"Chút chuyện nhỏ này hà tất phiền tới hoàng huynh, bổn vương xem thử rốt cuộc là vật gì."
Hạ Lăng vội ngăn cản:
"Vật trời ban chính là thượng thiên ban cho thiên tử đương triều, lần đầu tiên tiếp xúc với điềm lành nên thuộc về chân long thiên tử của Đại Vũ triều."
"Hạ đại nhân nói chuyện thật thú vị."
Cánh môi Tần vương hiện ra vẻ giễu cợt:
"Điềm lành này là ngươi tìm tới, người đầu tiên tiếp xúc với điềm lành nên là ngươi chứ, ý của ngươi là ngươi mới là chân long thiên tử của Đại Vũ triều?"
Hạ Lăng sợ hãi lập tức quỳ xuống đất:
"Vi thần tuyệt đối không có ý này, ý của vi thần là..."
"Được rồi."
Hoàng đế không quan tâm vẫy tay:
"Lão lục, đệ mở đi."
Tần vương đi lên vài bước, đứng im trước mặt điềm lành to lớn, sau đó xắn tay áo lên, kéo một góc vải đỏ, nhẹ nhàng giật một cái.
Người trong đại điện đồng thời rướn cổ lên nhìn sang.
Sau khi vải đỏ được kéo ra, là một thùng gỗ to lớn, vẫn không nhìn ra manh mối gì.
Tần Vương cười:
"Nhiều trò thật đấy."
Hắn gõ thùng gỗ, không nghe ra kỳ quái gì, thế là vươn tay mở thùng ra.
Biến cố xảy ra ngay khoảnh khắc này.
Sau khi thùng được mở ra, một luồng gió mạnh từ bên trong cuộn ra, ngay sau đó một thanh trường đao cong cong xẹt ngang trên cổ của Tần vương.
Bốn năm hắc y nhân từ trong thùng nhảy ra.
Đồng thời, mười mấy tráng hán khiêng điềm lành vào đứng ở xung quanh cũng lần lượt rút nhuyễn đao từ ngang hông ra, trong tích tắc sát khí tỏa ra tứ phương.
Nam nữ trong đại điện đều sợ hãi tới hoa dung thất sắc.
Ánh mắt của Trình Loan Loan hơi lạnh.
Khoảnh khắc này quả nhiên vẫn tới.
Hạ Lăng nhảy ra đầu tiên, làm đầy tớ của tiền thái tử, dưới mi mắt của hoàng thượng, đại khái Hạ Lăng đã chết rồi.
Nàng đứng lên, đứng cùng Nguyễn phu nhân ở phía trước, bảo các nữ quyến trốn ra sau trước, cố hết sức đừng để bị tai bay vạ gió... Bên nữ quyến đã loạn.
Trong đại điện lại vẫn khá hòa bình.
Trên cổ Tần vương gác một thanh loan đao lấp lánh hàn quang nhưng hắn lại mặt không đổi sắc, khóe môi còn rộ lên ý cười:
"Hạ đại nhân là đang làm gì?"
Trên mặt Hạ Lăng đã không còn vẻ khủng hoảng của vừa nãy, thay vào đó là càn rỡ và đắc ý:
"Vương gia xưa nay thông minh, sao lại không hiểu ta đang làm gì?"
"Nghịch tử!"
Hạ Hãn Hải tức giận đứng lên, cầm một ly rượu đập về phía Hạ Lăng:
"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì, ngươi mau dừng lại, danh dự trăm năm của Hạ gia chúng ta tuyệt đối không thể hủy trong tay ngươi được!"
Hạ Lăng giơ tay đón lấy ly rượu, lạnh giọng lên tiếng:
"Hạ gia chúng ta ngũ triều nguyên lão, trung với triều đình, trung với giang sơn, trung với mỗi đời hoàng thượng, nhưng lại luôn gập người ở nhị phẩm. Hoàng thất kiêng dè Hạ gia, ngay cả nữ tử Hạ gia vào hậu cung cũng không thể sinh con cái, ủy khuất như vậy, cha chịu được sao? Tục ngữ nói chim khôn chọn cành mà đậu, lương thần chọn chủ mà làm việc, ta chẳng qua là muốn chọn một chủ tử mới cho Hạ gia chúng ta thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận