Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 646: Thôn Đại Hà thông đường (2)

Từ hừng đông đào đến lúc trời tối, sắc trời tối sầm, độ ấm giảm xuống càng thấp, gió lạnh từ ngoài thổi tới, khiến người ta lạnh đến phát run.
"Đại nhân, thiếu gia, mau về trước đi."
Viên sư gia mở miệng khuyên nhủ:
"Nơi này quá lạnh, coi chừng kẻo cảm lạnh."
Thẩm huyện lệnh lắc đầu:
"Ta ở chỗ này quan sát, Tiểu Chính, con theo Viên sư gia trở về."
Thẩm Chính thẳng lưng:
"Con cũng không đi."
Tào Đức Vượng bò lên xe ngựa của Tào gia:
"Oánh Oánh, con về trước đi, chờ có tin tức ta lập tức phái người thông báo cho con."
Tào Oánh Oánh nức nở nói:
"Chờ con xác định cả nhà Triệu thẩm không có việc gì thì lại tính tiếp."
Đúng lúc này!
Truyền đến âm thanh hoan hô.
"Thông thông!"
"Đại nhân, đường thông rồi!"
Cùng lúc đó, người của thôn Đại Hà cũng hoan hô.
"Lý chính thúc, đường thông rồi!"
"Thôn Đại Hà chúng ta rốt cuộc đã có thể ra thôn!"
Lý chính nhanh như chớp cầm lấy cái xẻng gõ vào lỗ hỏng đã được đào ra, sau đó thì thấy ở đối diên có hơn trăm người đang đứng.
Lão nhân gia ông chui qua lỗ thủng, té ngã lộn nhào tới trước mặt Thẩm huyện lệnh, bùm một tiếng quỳ xuống:
"Thảo dân gặp qua huyện lệnh đại nhân, vừa nãy thảo dân đã đoán được là huyện lệnh đại nhân đến cứu bọn thảo dân, nếu không phải có huyện lệnh đại nhân hỗ trợ, con đường này theo dự tính là đến tối mai mới có thể khai thông... Ân đức của huyện lệnh đại nhân, chúng thảo dân xin ghi nhớ trong lòng!"
Thẩm huyện lệnh vội nâng người đứng dậy:
"Triệu lý chính quá lời rồi, vì bá tánh phân ưu giải nạn vốn là chuyện bản quan nên làm. Nửa tháng này tình hướng của thôn Đại Hà như thế nào, có người thương vong vì giá rét không?"
"Không có không có, người trong thôn đều vượt qua được."
Lý chính đứng dậy, "Mọi người đều vất vả, vào thôn ngồi một lúc đi, thảo dân cho người đi nấu canh gừng cho mọi người để xua khí lạnh."
Thẩm Chính không dằn được hỏi:
"Lý chính thúc, Triệu thẩm vẫn tốt chứ, A Phúc đâu, tình huống như thế nào?"
"Nương Đại Sơn rất tốt, không có việc gì cả!"
Lý chính cười rộ lên:
"Năm nay quả thật là rất lạnh, tuy nhiên thôn ta có ông trời phù hô, không có người nào chết cóng... Khụ, đại nhân ngồi tạm một chút, thảo dân sẽ bẩm báo tình huống một cách tỉ mỉ, kỹ càng cho đại nhân."
"Chiêu nhi, Chiêu nhi nhà chúng ta đâu?"
Trình lão thái thái khuôn mặt trắng bệch xông tới:
"Triệu lý chính, Chiêu nhi nhà chúng ta không có việc gì chứ?"
"A nãi!"
Âm thanh của Trình Chiêu từ xa truyền đến.
Hắn cũng hỗ trợ thông đường, đang rửa sạch tuyết đọng còn sót lại trên đường, hắn biết sức mình yếu nhưng cũng nên đến giúp đỡ.
Nghe được tiếng của Trình lão thái thái, hắn lập tức chui qua cái lỗ thủng trước mặt sang phía bên kia.
"A nãi, cháu không có sao, cháu rất tốt."
"Chiêu nhi của ta a..."
Trình lão thái thái một tay ôm đại tôn tử vào trong ngực.
Cái lỗ thủng lúc nãy đã bị đập vỡ, con đường lúc này mới được khai thông hoàn toàn.
Ở đằng xa Tào Oánh Oánh xốc mành xe ngựa lên, thấy được rất nhiều thôn dân, cũng thấy được Trình Loan Loan cùng Triệu Nhị Cẩu.
Nàng cong môi cười cười:
"Cha, chúng ta trở về đi."
Chỉ cần biết được một nhà Triệu thẩm không có vấn đề gì thì nàng đã yên tâm.
Bên trong là một khung cảnh náo nhiệt, xe ngựa của Tào gia xe ngựa yên lặng không một tiếng động rời đi.
Triệu Nhị Cẩu nghe được âm thanh của trục xe, quay đầu nhìn lại thì chỉ kịp thấy bóng dáng của xe ngựa, nhưng hắn nhận ra đó là xe ngựa có Tào gia, trong nháy mắt trái tim băng giá của hắn như có ngọn lửa bùng lên, rất muốn đuổi theo, nhưng hắn biết, hôn phu hôn thê đã đính hôn không thể lén gặp mặt, hắn không thể làm bẩn thanh danh của Oánh Oánh... Thôn dân thôn Đại Hà có rất nhiều thân nhân ở ngoài thôn, trong một khoảng thời gian có rất nhiều người đứng trên đường ôm nhau khóc.
Cha nương của Trần Nhị Nữu cũng qua đây, nàng lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên ăn tết xa nhà, nàng dựa vào ngực cha mẹ khóc nức nở A Phúc đã trải qua một lần sinh tử, vô cùng xúc động, ôm lấy thiếu gia nhà mình khóc rống lên.
Nhi tử và nhi tức của Khổng tú nương cũng tới, nhìn thấy Khổng tú nương không xảy ra chuyện gì thì bọn họ cũng một phen thở phào nhẹ nhõm.
Còn có thân gia của Trình Loan Loan, Ngô lão đại và Ngô đại nương, hai người vẫn còn hoảng sợ ôm lấy Ngô Tuệ Nương cùng Ngô Tiểu Chùy.
Còn có một phụ nhân xinh đẹp, mang theo một nam hài và một nữ hài, nhào vào trong ngực Ngu phu tử:
"Lão Ngu, chàng thật là không ra gì, ta còn tưởng rằng chàng cứ như vậy bỏ lại mẹ góa con côi chúng ta mà đi... Ta mặc kệ, ta phải ở lại chỗ này với chàng, cho dù chết cũng phải ở bên nhau..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận