Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1609: Toàn thể đều có thưởng (1)

Sau khi cuộc thi tháng đầu tiên kết thúc, chào đón hội gia trưởng lần thứ hai.
Bàng phu nhân và Hoài Nam Hầu phu nhân đều mặc cực kỳ đơn giản, lặng lẽ ngồi trong đám người, sợ thu hút ánh nhìn của mọi người.
Hai người họ vô cùng hiểu đức tính của nhi tử mình, tính trì hoãn ăn no chờ chết, vô cùng ngẫu nhiên đắc ý... Đã một tháng kể từ chuyến đi Lâm Khê lần trước, nỗi áy náy và nhiệt huyết khi đó e là đã sớm biến mất tăm mất tích, quãng thời gian này ở học đường có thể tương đối an phận một chút, nhưng tuyệt đối không bì được những người khác... Thứ hạng trên bảng chắc chắn là áp chót.
Nghĩ tới trong một năm nay, mỗi tháng sẽ có một lần công khai xử phạt, Bàng phu nhân và Hoài Nam Hầu phu nhân đã muốn chết rồi.
Còn trượng phu của họ, nói là trong triều có chuyện, vốn không muốn xuất hiện, các bà chỉ có thể tự mình tới chịu đựng thời khắc khó xử như thế này.
Thời gian vừa tới, Tần vương cùng các tiên sinh xuất hiện trên bục.
"Đây là hội gia trưởng lần thứ hai của học đường chúng ta, chủ yếu báo cáo biểu hiện của các học sinh trong học đường suốt một tháng này cho các vị phụ mẫu biết."
Tần vương lên tiếng nói:
"Về tổng thể, tất cả học sinh đều biểu hiện rất tốt, cho bổn vương nhìn thấy tương lai tươi sáng của đại học đường Tiêu Tần, tiếp theo do Đào tiến sĩ và Trình tiên sinh lần lượt nói rõ biểu hiện cụ thể của các học sinh."
Đào tiến sĩ đi ra trước, ho khan nói:
"Ta chủ yếu nói về sự tiến bộ của các học sinh về mặt sinh hoạt, đại học đường không cho phép học sinh mang thị nữ thị tùng theo, cũng có nghĩa các học sinh làm bất cứ việc gì cũng cần phải tự làm, mới đầu rất nhiều học sinh đều không quen, dăm ba hôm không thay y phục là chuyện thường, vớ chiếc đực chiếc cái cũng rất bình thường, đầu tóc không chải thẳng thắn gọn gàng cũng là bình thường..."
Nhắc tới chuyện này, các gia trưởng bên dưới đều rất xót.
Hài tử năm ngày về nhà một lần, mỗi lần về nhà y phục trên người đều nhăn nhúm, tóc cũng rối xù, trông rất đáng thương.
Họ làm cha nương nhưng cũng có người hầu hạ, nào nỡ để hài tử chịu khổ, nhưng nếu đã đưa hài tử tới học đường, vậy thì phải tuân thủ quy tắc của học đường, chỉ có thể khắc chế bản thân đừng xót thương... "Nhưng trải qua hơn một tháng nay, các học sinh đều tiến bộ."
Đào tiến sĩ vui vẻ nói:
"Không phải nói họ làm tốt cỡ nào, mà là họ dần hiểu, chuyện của mình tự mình làm, biết làm tốt chuyện của mình, biết đảm đương trách nhiệm thuộc về mình, đây mới là thứ trân quý nhất..."
"Bây giờ Thanh Tùng nhà ta tắm rửa cũng không cần người hầu hạ nữa."
"Nói ra Kiện nhi nhà ta cũng có tiến bộ, hai hôm trước ta mặc y phục cho hắn hắn cũng không cho."
"Trước đây Kiệt nhi đi học, cần mười mấy người hầu hạ, đút nước đút bánh nghiền bột, bây giờ một mình là được rồi."
Các gia trưởng hồi tưởng một chút, có thể cảm nhận được sự thay đổi của hài tử nhà mình, hài tử biết dựa vào bản thân, điều này cũng được coi là một chuyện tốt.
Đợi sau khi Đào tiến sĩ báo cáo xong, Trình Loan Loan đi ra.
Nàng vừa lên bục, các gia trưởng bên dưới lập tức căng thẳng, bởi vì nội dung mà nàng báo cáo mới là thứ quan trọng nhất.
"Thành tích thi tháng đầu tiên đã có, thành tích và điểm thi tháng dựa theo tỉ lệ nhất định tính thành tổng điểm, hình thành bảng tháng."
Trình Loan Loan lật quyển sổ trong tay ra:
"Tiếp theo, ta đọc bảng tháng cho các vị."
Bên dưới lập tức an tĩnh lại.
Các học sinh vốn nên ở trong phòng học ôn tập cũng đều lén lút chuồn tới bên quảng trường, hiện giờ họ cũng không biết kết quả bảng tháng.
"Hạng nhất, Bành Vọng."
Hạng nhất là hắn, tất cả mọi người đều không cảm thấy bất ngờ, nếu cử nhân bị người khác giẫm xuống, chỉ có thể nói thân phận của cử nhân Bành Vọng có vấn đề.
Hạng hai tới hạng chín kế tiếp đều là tú tài trong lớp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận