Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 246: Thổ phỉ thăm dò (2)

Trên gương mặt của những thôn dân còn chưa giải tán lộ ra vẻ kinh hãi.
Mười năm trước tình hình không được như bây giờ, từ thôn này sang thôn khác, nửa đường đều gặp phải thổ phỉ.
Về sau triều đình cử người vây bắt, cuộc sống mới dần yên bình trở lại.
Tuy nhiên do đại dịch châu chấu năm ngoái, dân tị nạn ở một số nơi chạy loạn, nạn dân vô gia cư tụ tập trên các ngọn núi và trở thành thổ phỉ.
Nếu bọn chúng đã đến thôn Đại Hà, chắc mấy chốc toàn bộ lương thực sẽ bị bọn chúng cướp mất.
Lý chính bình tĩnh hỏi:
“Cha Nê Thu, ngươi có nhìn rõ không, khẳng định chắc chắn có ba, bốn tên?”
Vương Vĩnh Thành gật đầu:
“Có bốn tên, trong đó có một tên là người được phác họa trên lệnh truy nã, chính là thủ lĩnh của bọn thổ phỉ.”
“Nếu chúng ta thả bọn chúng ung dung, chúng nhất định sẽ kéo thêm nhiều đồng bọn đến cướp lương thực của chúng ta!”
Lý chính nhanh chóng quyết định:
“Hãy triệu tập thanh niên trai tráng trong thôn, nhanh chóng đuổi lên núi bắt thổ phỉ.”
Thôn dân xung quanh nghe thấy bèn trở nên sợ sệt, đám thổ phỉ đó chắc chắn đã giết qua vài mạng người, bọn họ cũng không muốn cùng đám người trên tay dính máu đối chọi.
Trình Loan Loan thấp giọng nói:
“Mấy ngày nữa sau khi thu hoạch lúa, hẳn là đám thổ phỉ kia sẽ tràn xuống thôn Đại Hà. Tất cả lương thực trong kho thóc của tất cả các hộ đều sẽ bị thổ phỉ cướp đi. Chúng ta đã làm nhiều việc như vậy, từ đào mương dẫn nước đến tìm cách tiêu diệt đám châu chấu để bảo vệ ruộng lúa. Cuối cùng để bọn thổ phỉ đó cướp đi hết thì không phải tiện nghi cho bọn chúng quá hay sao?”
“Cả thôn có bốn, năm trăm thanh niên trai tráng, chỉ bốn tên sơn tặc mà cũng không đối phó được sao?”
Nàng gằn từng chữ:
“Bọn chúng hiện tại cũng chỉ mới tới thám thính tình hình, nếu thả chúng đi chính là thả hổ về rừng, bọn chúng lần sau tràn vào có thể là bốn, năm trăm tên, đến lúc đó chúng ta chính là cá nằm trên thớt, mặc cho bọn chúng cướp bóc.”
“Lý chính thúc, ta cho Nhị Cẩu và Tam Ngưu cùng thúc đi đuổi bắt bọn thổ phỉ!”
Nàng vừa dứt lời, xung quanh không một tiếng động, thôn dân ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng, tất cả bọn họ đều nhìn thấy quyết tâm và dũng khí chiến đấu trong ánh mắt của nhau.
Vương Vĩnh Thành nuốt một ngụm nước bọt và nói:
“Bốn tên thổ phỉ trong tay có đại đao.”
Lý chính lạnh lùng nói:
“Bọn chúng có đại đao thì chúng ta có cuốc xẻng, mang toàn bộ lên núi đánh chết bọn sơn tặc kia.”
Nam tử trong của các hộ gia đình quay về lấy vũ khí rồi đi theo Vương Vĩnh Thành lên núi.
Do sợ kinh động đến bọn thổ phỉ, mấy người bọn họ không đi đường chính mà luồn lách trong rừng rậm, họ đều là dân ở đây, ngày nào cũng chạy lên núi, đã quen đường ngang ngõ tắt.
Vương Vĩnh Thành dẫn đường, một nhóm người men theo đường mòn lên núi, nhưng không tìm thấy tên thổ phỉ nào.
“Thôi xong rồi, xong rồi!”
Lý chính sắc mặt tái nhợt:
“Đám thổ phỉ này chắc đã thám thính xong nên trở về rồi, bọn chúng chắc hẳn đã biết được tình hình trong thôn Đại Hà, thôn chúng ta thật sự sắp tận rồi…” Đúng lúc này.
Tiếng sói tru vang vọng khắp núi.
Ngay sau đó là tiếng người thét lên thảm thiết.
Lý chính giật mình:
“Là ai ở đó?”
“Âm thanh truyền đến từ bên kia, mau qua đó xem thử!”
Một đám người lần theo tiếng kêu tìm kiếm.
Trăng đêm nay thật tròn, dưới ánh trăng lạnh lẽo, ở một khoảnh đất trống không có cây cối che phủ, có bốn kẻ đang bị bầy sói cắn vào đùi, máu tươi đầm đìa, thật là khiến người ta khiếp sợ.
“Mau, mau cứu bọn ta!”
Nhìn thấy có người lên núi, bốn tên đó mừng như bắt được cọng rơm cứu mạng, gào thét kêu cứu.
Vương Vĩnh Thành bèn liếc nhìn lý chính, lý chính cũng hiểu ra đây là bốn tên thổ phỉ mà huyện lệnh đại nhân đang truy nã. Bốn tên này cũng thật xui xẻo đụng phải sói hoang, còn bị bọn chúng cắn bị thương, đúng là làm chuyện ác thì có luật trời trừng trị.
Thấy một đám thôn dân không có ý định tiến lên giúp đỡ, một tên trong số bọn thổ phỉ chộp lấy đại đao, hướng đến lũ sói hoang mà chém tới.
Triệu Tam Ngưu rùng mình, con sói này là mẹ của Tiểu Hắc, cũng coi như là nửa người nhà.
Hắn liền cầm một cái cuốc, bước tới đập thẳng vào đầu tên kia. Tên thổ phỉ còn chưa kịp kêu lên tiếng nào đã lập tức hôn mê bất tỉnh.
Lý chính như từ trong mộng giật mình tỉnh lại, vội vàng nói:
“Mau, trói chặt bốn người bọn chúng lại, đừng để chúng chạy thoát.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận