Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 243: Trương gia bị sói hoang nhìn chòng chọc (1)

Đêm rất đen.
Mặt trăng rất tròn.
Mấy nhà phụ cận nhà Trương Vô Lại bị ầm ĩ làm thức giấc.
Đám người vây quanh cũng không dám tới gần, trong tay mỗi người đều cầm đuốc, chen qua đám người đi vào, có thể nhìn thấy hai con sói hoang đang ngồi chồm hổm trước cửa nhà Trương Vô Lại.
Vừa thấy hai con sói hoang, Tiểu Hắc liền phấn khởi nhảy cẫng lên trong lòng Trình Loan Loan.
Trình Loan Loan vuốt đầu nó trấn an, mở miệng hỏi:
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Trương Đại Cương tay cầm một cây đuốc cùng một con dao phay, giọng nói hoảng sợ:
“Hơn nửa đêm có người đột nhiên cào cửa, cha cháu đứng dậy mở cửa thì bị sói hoang đè lại, nương cháu cũng bị đè lại, may mắn cháu chạy nhanh….”
Trong sân, sau lưng mỗi người Trương Vô Lại và Trương bà nương là một con sói, chân trước của sói đè sau lưng bọn họ, rớt dãi trong miệng rơi trên ót bọn họ, hai người sợ tới mức mặt như màu đất, run cầm cập.
Bởi vì hai người sống sờ sờ đang ở dưới nanh vuốt của sói hoang nên nhóm thôn dân cầm đuốc mới không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hai bên giằng co.
Nơi này chỉ có bốn con sói hoang mà bọn họ có ít nhất mấy chục người, phần thắng rất lớn. Nhưng vật lộn với sói hoang, bọn họ cũng sẽ không tránh được bị thương. Bị xé xuống một miếng thịt cũng không phải là việc giỡn chơi. Ai cũng không dám lấy mạng ra thử. Có người nhắc đến trong nhà nương Đại Sơn có nuôi một con sói con, vì thế lý chính ngựa không ngừng vó đi mời người đến.
Tầm mắt của mọi người dừng trên người con sói con trong lòng Trình Loan Loan.
Tiểu Hắc phấn khích kêu to.
Lý chính nói:
“Nương Đại Sơn, để cho Tiểu Hắc dẫn mấy con sói này lên núi đi thôi. Loài người chúng ta và sói sống chung hòa bình, đôi bên không tổn thương hòa khí.”
Khóe môi Trình Loan Loan nhếch lên một nụ cười như có như không:
“Người thôn Đại Hà và sói hoang trên núi đã chung sống hòa bình vài chục năm, chưa bao giờ xảy ra mâu thuẫn. Ta muốn biết vì sao bốn con sói hoang này lại đến thăm nhà Trương Vô Lại vào đêm khuya, không bằng để Trương Vô Lại nói cho chúng ta biết đi.”
Trương Vô Lại bị sói hoang đè, sợ hãi biến thành phẫn nộ:
“Ta còn muốn hỏi ngươi vì sao muốn nuôi sói hoang ở nhà, bởi vì ngươi nuôi sói con nên đã dẫn sói mẹ núi xuống. Súc sinh chính là súc sinh, chẳng lẽ chúng có thể đảm bảo không làm người khác bị thương chắc. Lý chính thúc, chờ lúc sói con dẫn mấy con sói này đi được nửa đường, tất cả mọi người cùng tiến lên, làm thịt tất cả mấy con sói này…”
“Hú….”
Tiểu Hắc nằm rạp trên mặt đất, con ngươi mang theo vẻ hung ác gắt gao nhìn chằm chằm Trương Vô Lại.
Tiểu Hắc tức giận, sói mẹ cũng gầm gừ ra tiếng theo, hai con sói ngồi chồm hổm canh giữ ở cửa nhà cũng rít gào, trên núi xa xa mơ hồ nghe thấy tiếng sói tru, cực kỳ rõ ràng vào ban đêm.
Trương bà nương lạnh run, suy sụp nói:
“Trương Vô Lại, ngươi đừng nói bô bô nữa, trước tiên để cho nương Đại Sơn đuổi mấy con sói này đi đã....”
Trình Loan Loan buông tay:
“Mấy con sói này không phải do ta nuôi lớn, ta nói chúng nó cũng không nghe. Trương Vô Lại, nương Đại Cương, hai người các ngươi vẫn nên suy nghĩ cho kỹ rốt cuộc đã làm gì để đắc tội với sói hoang.”
Mấy buổi tối liên tiếp, sói hoang đến đi vội vàng, chưa bao giờ ở lại quá lâu trong thôn.
Cho dù sói hoang thật sự muốn đả thương người, vì sao không đến nhà Vương thẩm cách vách gần hơn mà lại cố tình chạy xa như vậy đến nhà Trương Vô Lại?
Tất nhiên là do Trương Vô Lại đã làm chuyện gì đó đắc tội với Tiểu Hắc, Tiểu Hắc tìm người nhà của mình tố cáo cho nên sói mẹ mới mang theo một đám sói tìm tới cửa.
Nhưng mà Trình Loan Loan nghĩ thế nào cũng không ra rốt cuộc Trương Vô Lại đắc tội Tiểu Hắc ra sao.
“Lý chính, ra tay đi.”
Trương Vô Lại tức giận nói:
“Toàn bộ thôn dân cùng tiến lên, không tin không giải quyết được bốn con sói này.”
Gã vừa dứt lời, móng vuốt của sói mẹ liền giơ đến, hung hăng cào một cái, trên gáy Trương Vô Lại tức khắc có thêm một vết máu, vết máu rất sâu, máu nhỏ xuống từng giọt từng giọt.
Vừa mới đây gã còn vô cùng kiêu ngạo, sau khi bị cào một cái liền phát ra tiếng hét thảm thiết, cả người tức khắc nhụt chí, sau đó trong sân sau tản mát ra mùi khai của nước tiểu, Trương Vô Lại vị dọa tiểu ra quần.
Vẻ mặt lý chính lo lắng, tuy rằng ông chướng mắt Trương Vô Lại, nhưng tốt xấu gì cũng là một người trong thôn. Ông là lý chính, có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo vệ mỗi một thôn dân.
Ông nhìn về phía Trình Loan Loan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận