Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 108: Không phải đệ đệ, là chất tử 2

Lão thái thái đổ chén canh xương heo ngọc măng vào nồi giữ ấm, chờ lão đầu tử về ăn, mình thì nhanh chóng đi ra khỏi cửa.
Tôn thị nhìn sang, thấy lão thái thái thật sự đi ra ngoài. Sau đó nàng ta thừa dịp những người khác chưa trở về, lén lấy trong nồi một miếng xương đầu heo nhỏ có nhiều thịt nhét vào miệng Đông Hoa, dặn dò:
"Nhanh trốn ăn đi, đừng để người khác nhìn thấy."
Đông Hoa nuốt sạch hết thịt, không nỡ ném xương. Nàng tìm chỗ không có người, từ từ mút nước cốt tủy của miếng xương đầu heo.
Triệu Tứ Đản cũng đang mút xương đầu heo. Một tay của hắn cầm xương đầu heo, tay còn lại dùng đũa kẹp thịt kho tàu, một ngụm một miếng thịt ăn đến miệng đầy dầu mỡ. Hắn chuẩn bị gắp tiếp miếng thịt kho tàu thì bị Trình Loan Loan đè đũa lại:
"Còn lại tất cả để phần cho đại tẩu của các con."
Đại khái Ngô Tuệ Nương uống thuốc dưỡng thai nên khẩu vị bị ảnh hưởng bởi vị đắng chát của thuốc. Nàng ấy không muốn ăn, thịt kho tàu một miếng cũng chưa ăn.
Trình Loan Loan mở miệng nói:
“Thân thể con kém quá thì không giữ nổi hài tử đâu. Con nhất định phải ăn nhiều vào, không muốn ăn cũng phải bắt mình ăn hết.”
Ngô Tuệ Nương cảm thấy mình quá khác người.
Cơm gạo trắng, canh xương đầu heo, thịt kho tàu. Cơm nước tốt như thế mà nàng ăn không vào.
Triệu Đại Sơn mang mì hoành thánh về hâm nóng rồi bưng lên:
“Tuệ Nương, nàng ăn chút thanh đạm trước lấp đầy bao tử.”
Ngô Tuệ Nương vội từ chối:
“Mì hoành thánh tốt như vậy, cho nương ăn đi ta không muốn ăn.”
Triệu Tứ Đản nháy mắt nói:
“Lúc trên trấn chúng ta đều đã nếm qua rồi, đại tẩu nhanh ăn đi, ăn no thì tiểu đệ đệ mới có thể lớn mập mạp được.”
Triệu Nhị Cẩu đánh nhẹ lên ót hắn:
“Đồ ngốc, không phải đệ đệ, là chất tử.”
“Nương! Ngài nhìn, nhị ca lại bắt nạt con!”
Triệu Tứ Đản ôm đầu tố cáo.
Trình Loan Loan lắc đầu:
“Có ăn cũng không chặn nổi miệng của các con, mau ăn đi.”
Người một nhà đang ầm ĩ thì Triệu lão thái thái đi đến. Ánh mắt lão thái thái không tệ, liếc mắt đã thấy được đồ ăn trên bàn cơm.
Lão thái thái nhanh chân đi vào, lần này nhìn rõ hơn, quả nhiên là cơm gạo trắng và thịt heo. Mỗi người một chén cơm trắng, một chén canh xương đầu heo, còn có một bát thịt heo bóng loáng tỏa sáng và một bát huyết heo. Lão thái thái không phải nhìn đồ ăn mà là đang tính tiền.
Trên trấn một cân gạo trắng đoán chừng đã tăng khoảng ba mươi văn tiền một cân. Trước mặt này ít nhất ba cân, chính là chín mươi văn, xương đầu heo mười văn, thịt heo 5 đến 60 văn… Cộng lại ít nhất phải mấy trăm văn… Triệu lão thái thái thiếu chút nữa nhồi máu cơ tim ngất xỉu.
“Ngươi cái phụ nhân phá của này, ngươi là phu nhân của quan lão gia à. Một bữa cơm dùng gạo trắng giá một cân ba mươi văn tiền, Vương viên ngoại trên trấn cũng không tiêu pha như vậy!”
Triệu lão thái thái tức chửi ầm lên:
“Trong nhà ba tiểu tử còn chờ cưới vợ, kiếm lời chút tiền đã không biết trời cao đất rộng. Hôm nay ăn gạo trắng, ngày mai uống gió Tây Bắc đúng không!”
Trình Loan Loan im lặng.
Ai có thể biết đang ăn cơm thì lão thái thái bỗng nhiên xông tới. Cơm gạo trắng bọn họ chỉ thỉnh thoảng ăn một lần thôi.
Ở hiện đại, ăn cơm gạo trắng là điều bình thường.
Nhưng thời đại này, có một câu thơ nói rất hay, toàn thân áo lụa, không phải người dưỡng tằm. Nói cách khác, người làm gạo trắng, ăn không nổi gạo trắng. Hiện thực chính là tàn khốc như vậy Nếu không phải nàng có thương thành, ba mươi văn tiền một cân gạo trắng thật sự ăn không nổi.
Trong nhà mấy tiểu tử không rõ sức mua của đồng tiền cho lắm, nhưng vị lão thái thái này chấp chưởng tài chính Triệu gia nên hiểu rõ. Đoán chừng một văn tiền có thể mua mấy gạo kê đều có thể tính ra được.
Trình Loan Loan vội vàng giải thích:
“Đây đều là mua lâu rồi, cứ để mãi không nỡ ăn. Nương, ngài đã ăn chưa, nếu không ngài xuống ăn đi, trong nồi còn có một chút cơm…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận