Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1595: Đa tạ Tuệ phu nhân cứu mạng (1)

Tiếng gió thổi vù vù qua bên tai.
Trình Loan Loan bị đặt nằm ngang trên lưng ngựa, bị xóc nảy ngược xuôi đến mức thiếu chút nữa đã nôn ra.
Trước đây nàng từng bị trói một lần, coi như là có kinh nghiệm, bây giờ quan trọng nhất chính là tuyệt đối không thể ngất xỉu, nhất định phải thăm dò rõ ràng đại bản doanh của lũ tạp nham khốn kiếp này.
Theo nàng biết thì đây đã là lần thứ hai Tịch Cơ Quốc phục kích.
Lần đầu tiên là sau núi của quân doanh ở Kinh thành, lần đó Trình Phóng đi tìm Hạ Tiêu vừa lúc gặp phải.
Lần thứ hai chính là lúc này, mai phục tại Lâm Khê.
Chuyến đi đến Lâm Khê mới được xác định vào buổi sáng, buổi chiều đoàn người bọn họ liền xuất phát đến Lâm Khê trước, Tịch Cơ Quốc lại có thể nắm được tin tức nhanh như vậy khiến người ta phải suy ngẫm lại cẩn thận.
Thế lực của Tịch Cơ Quốc hẳn là đã hoàn toàn thẩm thấu vào trong giới nhân sĩ thượng lưu của nước Đại Vũ....
Trình Loan Loan không phải là người vì đại nghĩa dân tộc gì cả nhưng nàng biết nếu quốc gia không còn tồn tại thì cá nhân cũng sẽ không thể tồn tại.
Nếu đã bị cuốn vào trong chuyện này vậy thì nàng phải thám thính được tin tức hữu dụng.
"Lũ tạp nham khốn kiếp Tịch Cơ Quốc, đứng lại."
Trong tiếng gió vang lên âm thanh quen thuộc.
Trình Loan Loan gian nan quay đầu nhìn về phía sau, thấy được một con ngựa to khỏe màu đỏ thẫm mà người ngồi phía trên chính là Triệu Tam Ngưu.
Người Tịch Cơ Quốc hơi hoảng hốt:
"Lão đại, binh lính của nước Đại Vũ đuổi tới rồi."
Tên thủ lĩnh nói với giọng lạnh lùng:
"Ta đưa con tin đi trước, các ngươi dẫn truy binh đi lòng vòng, tốt nhất đưa đến chỗ đầm tối kia, một lưới bắt hết...."
"Hì hì, vẫn là lão đại thông minh, nếu đến đầm tối thì lũ người đó chỉ có con đường chết."
Nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, trong lòng Trình Loan Loan trầm xuống.
Nàng nhìn thấy trong tập địa đồ, Lâm Khê có một đầm tối, thoạt nhìn chỉ giống một dòng suối cạn nhưng một khi người bước vào đó, đất sẽ lún xuống, không đến một phút sẽ bị chìm, mất mạng ngay tại chỗ.
Tam Ngưu chưa bao giờ tới Lâm Khê, nếu thật sự bị dẫn đến đầm tối bên kia thì chỉ có con đường chết.
Nàng vốn định đi theo đến đại bản doanh của người Tịch Cơ Quốc xem xét nhưng bây giờ không được, nàng không thể để Tam Ngưu mạo hiểm.
Trình Loan Loan nâng cánh tay lên, lòng bàn tay trống rỗng bỗng xuất hiện một chiếc vòng tay điện giật, nàng đưa tay ấn vòng tay vào ngực người cưỡi ngựa.
Dòng điện đạt tới cao nhất, chỉ cần trong vòng chưa tới một giây, trái tim người cưỡi ngựa liền ngừng đập, lăn khỏi lưng ngựa.
Trình Loan Loan nhanh chóng giữ chặt dây cương, xoay người một cái ngồi thẳng trên lưng ngựa.... Từ sau khi bị Vinh Khánh quận chúa ám toán trong chuyến đi Lâm Khê lần trước, nàng liền vất vả luyện tập kỹ năng cưỡi ngựa một thời gian, chút kỹ xảo đó đối với nàng mà nói cũng không được xem là quá khó.
Sau khi chỗ nàng xảy ra biến cố, đội kỵ mã của người Tịch Cơ Quốc thoáng chốc liền trở nên rối loạn.
"Thật nhìn không ra một phụ nhân lại có bản lĩnh lớn như vậy."
Tên thủ lĩnh của Tịch Cơ Quốc giận dữ:
"Đánh ngất nàng ta cho ta."
Mấy thớt ngựa bên cạnh vây quanh Trình Loan Loan.
Trình Loan Loan lấy cung nỏ ra, nheo mắt lại, vọt về phía tên thủ lĩnh.
Nàng biết mình bắn không chính xác cho nên đã lắp đặt riêng một ống ngắm tia hồng ngoại, ngay khi tia hồng ngoại kia được cố định giữa trán người thủ lĩnh, nàng ấn chốt mở.
Mũi tên bay ra với khí thế sét đánh không kịp bưng tai, trực tiếp bắn trúng vào giữa trán tên thủ lĩnh. Sự phẫn nộ trên khuôn mặt tên thủ lĩnh kia còn chưa kịp tan biến thì đã ngã khỏi lưng ngựa rơi xuống đất.
Cùng lúc đó nhóm người Triệu Tam Ngưu cũng vừa tới nơi.
Hắn dẫn theo hơn bốn mươi người, thế lực ngang bằng với ba bốn mươi người của Tịch Cơ Quốc, trận chiến ác liệt bắt đầu diễn ra.
Bên phía Tịch Cơ Quốc mất đi thủ lĩnh liền lộ ra vẻ hỗn loạn, nhanh chóng rơi vào tình thế bất lợi, mười mấy người chết dưới đao của tiểu binh nước Đại Vũ, mười mấy người bị thương, còn lại mười mấy người nữa đang ra sức chống cự.
Trình Loan Loan thừa dịp hỗn loạn giải cứu Tần vương đang hôn mê bất tỉnh, sau đó ném lên lưng ngựa của Trương Kim Bảo.
Nàng vừa quay đầu lại liền thấy những người Tịch Cơ Quốc bị thương ngã xuống đất đều đồng loạt nhặt trường đao bên người lên, đâm vào bụng mình.
Sắc mặt nàng thoáng chốc biến đổi, sao nàng có thể quên người của quốc gia này có truyền thống mổ bụng tự sát....
Nàng lập tức lớn tiếng nói:
"Tam Ngưu, giữ lại người sống sót, đánh ngất rồi nói sau."
Bạn cần đăng nhập để bình luận