Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 301: A nãi thật hào phóng (1)

Xe bò lảo đảo lắc lư.
Vừa qua buổi trưa đã về đến thôn Đại Hà.
Xe bò trước tiên dừng ở cửa nhà của Triệu lão thái thái, lão thái thái mang một xe đồ vật xuống rồi kêu hai nhi tử ra phụ giúp khiêng vào.
Triệu Hữu Ngân một tay xách một bao tải, khiêng hai trăm cân ngô đem vào trong nhà.
Triệu Hữu Tài đem mấy thứ linh tinh khác bỏ vào sọt, sau đó xách hai cái sọt đi vào.
Cả nhà đều vây lại xem.
Triệu Đại Vượng liếm liếm môi:
“A nãi mua thịt, hôm nay có thịt ăn.”
Triệu Nhị Vượng nuốt nước miếng:
“Còn có điểm tâm, thật nhiều điểm tâm, a nãi thật hào phóng.”
Đông Hoa trộm với tay muốn lấy một bao điểm tâm, liền bị Triệu Nhị Vượng bắt được:
“A nãi, Đông Hoa ăn vụng!”
“Đều tránh ra!”
Triệu lão thái thái tức giận mắng, “Không phải mua cho các con ăn, bộ dáng thèm ăn như vậy thật giống như Triệu gia khắt khe các con. Tức phụ lão nhị, ngươi lại đây, cầm hai cân thịt heo này đi xử lý một chút, lấy nửa cân mang hầm, một cân rưỡi còn lại thì đem đi làm thịt muối đi…” Một đám hài tử bên cạnh nuốt nước miếng, bảy tám đôi mắt nhìn chằm chằm khối thịt heo.
Triệu lão đầu tử gõ gõ tẩu thuốc:
“Nửa năm nay cả nhà đều không thể ăn thịt thỏa thích, vất vả chờ tới lúc thu hoạch, cũng nên để bọn nhỏ ăn no, hai cân thịt này đều mang hầm hết đi, cho bọn nhỏ ăn một bữa thỏa thích.”
Triệu lão thái thái mắng:
“Không biết học ở đâu cái kiểu ăn uống phung phí này, ăn bữa trước không thèm lo tới bữa sau, có một chút thịt liền ăn soàn soạt!”
Mắng thì mắng nhưng bà cũng không phản đối, Văn thị nhanh chóng mang thịt vào bếp xử lý.
Lão thái thái tiếp tục nói, “Còn có một cái xương heo, mang đi hầm với củ cải, mỗi người uống một chén canh. Xuân Hoa, con xuống bếp phụ giúp nhị bá nương đi.”
Xuân Hoa mang xương heo xuống bếp làm việc.
Lão thái thái lấy trong sọt ra sáu bao điểm tâm, đây là loại điểm tâm rẻ nhất, cũng đã hết sáu văn tiền một bao, lão nhân gia bà đã hạ quyết tâm rất lớn mới bước vào quán ăn, mua sáu bao bánh hạch đào, cho mỗi hài tử một bao.
Tôn thị liếc mắt thấy được hai khúc vải, liền duỗi tay qua:
“Nương, sao chỉ có hai khúc vải, trong nhà nhiều người như vậy mà.”
“Đây là đại tẩu con một hai hiếu kính cho ta cùng cha con.”
Triệu lão thái thái trừng mắt nhìn nàng:
“Muốn mặc y phục mới thì tự mình lên trấn mua, nhị phòng tam phòng các con đều tích bạc riêng, đừng tưởng là ta không biết. Được rồi, tất cả giải tán đi, muốn làm gì thì làm.”
Trong sọt còn dư lại một ít kim chỉ, muối thô linh tinh.
Lão thái thái thu thập những vật này xong liền xuống hầm sắp xếp lương thực. Đây là thứ quan trọng nhất trong nhà.
Bên này, Trình Loan Loan cũng lấy đồ từ trong sọt ra.
Bên cạnh chiếc sọt là mấy túi lương thực như ngô và một số loại khác, còn có một đống lớn vải dệt, nàng ngồi ở giữa lấy ra thứ gì thì cũng không ai thấy có điểm gì lạ.
“Đây là điểm tâm, các con mỗi người một bao.”
“Đây là vải dệt, mỗi người làm hai bộ y phục, hai khúc vải không cùng loại kia là của Chiêu Nhi và Thẩm công tử.”
“Nương mua bốn cân thịt heo, còn có chút nội tạng heo, Đại Sơn, con đem lòng heo rửa sạch, đừng xử lý vội, đợi lát nữa nương xem nên làm thế nào thì tốt.”
“À đúng rồi, nương còn mua một ít đậu hủ cùng giá đỗ, tối nay có thể ăn một chút đồ mới mẻ.”
Trên cái bàn nhỏ chất đầy đồ.
Chờ Trình Loan Loan sắp xếp xong, Thẩm Chính đắc ý nói:
“Ta cũng mua được thứ tốt, là văn phòng tứ bảo!”
Hắn mang đống đồ lặt vặt trên bàn đặt sang một bên, dành chỗ để bút, mực, giấy và nghiên. Trên bàn nhiều đồ như vậy trông qua có chút giật mình.
Trình Chiêu sửng sốt:
“Thẩm huynh, huynh mua nhiều như vậy làm chi?”
Đây không phải là giấy Tuyên Thành, là loại giấy Khai Hoa rẻ tiền hơn một chút, giấy tuy mỏng nhưng độ dai cao, cùng với loại hằng ngày hắn hay dùng.
Bút lông cũng phải loại tốt nhất nhưng một chiếc ít nhất cũng năm, sáu trăm văn tiền, nghiên mực nhìn qua cũng hơn sáu trăm văn, nhân lên nhiều bộ như vậy, ít nhất cũng phải tới một trăm lượng bạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận