Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 992: Nguồn tiêu thụ y phục (2)

Khách điếm ở khu chợ thôn Đại Hà đã đầy khách, đều là thương nhân vào Nam ra Bắc. Bọn họ đến để lấy hàng hóa nhưng lúc chuẩn bị rời đi thì lại bị Ngôn chưởng quỹ giữ lại, nói là Tuệ An nhân mời bọn họ ở lại thôn Đại Hà mấy ngày.
Việc ăn ở mấy ngày nay đều do Tuệ An nhân bao, mỗi ngày Ngôn chưởng quỹ đều bố trí người dẫn bọn họ du ngoạn dạo chơi, ngày đầu tiên ngắm hoa cúc ăn thịt nai nướng, ngày hôm sau nghe mưa rơi trên lá sen khô, ngày thứ ba lên núi săn bắn.... Tuy thôn Đại Hà rất vui nhưng cứ tiếp tục vui chơi như vậy cũng không phải chuyện hay, bọn họ rất muốn biết rốt cuộc mục đích Tuệ An nhân giữ bọn họ lại là gì.
Một nhóm chưởng quỹ, thương nhân vốn không hề quen biết tụ tập lại một chỗ.
"Bây giờ càng ngày càng nhiều người đến thôn Đại Hà đặt xà bông, việc kinh doanh xà bông lâu bền không lo suy yếu nhưng giá nhập hàng cũng rất thấp, ta đoán hẳn là Tuệ An nhân muốn nhân dịp tăng giá."
"Xà bông ở kinh thành giá bốn năm lượng bạc một bánh mà ở thôn Đại Hà chỉ có giá mấy trăm văn, quả thật có thể tăng một chút, chỉ cần không vượt quá một lượng bạc thì ta đều có thể chấp nhận."
"Nghe nói Tuệ An nhân nghiên cứu ra một loại sản phẩm mới nhưng chỉ cho một thương nhân độc quyền bán ra, người khác không có tư cách này, không phải xà bông cũng sẽ đổi sang hình thức này đấy chứ?"
"Giữ nhiều người chúng ta ở lại thôn Đại Hà như vậy không phải là muốn chọn một người trong số chúng ta chuyên chịu trách nhiệm bán xà bông chứ?"
"Không có chuyện đó đâu, không có đâu. Đừng suy nghĩ lung tung."
"Tuệ An nhân chiêu đãi chúng ta ăn no uống say, chắc chắn không phải là chuyện gì xấu đâu, cứ chờ xem."
Mọi người đang trò chuyện thì ngoài cửa vang lên một giọng nói trong trẻo:
"Tất cả mọi người đều ở đây uống trà sao? Thế nào, Ngôn chưởng quầy tiếp đón mọi người chu đáo chứ?"
Trình Loan Loan bước từ cửa đến, Khổng tú nương và Ngôn chưởng quầy đi theo bên cạnh.
Nhóm thương nhân vội vàng rầm rập đứng lên hành lễ:
"Gặp qua Tuệ An nhân."
"Không cần khách sáo, mọi người ngồi xuống hết đi."
Trình Loan Loan đi vào, ngồi ở vị trí chủ trì, nàng cười nhìn về phía mỗi người:
"Chắn hẳn các vị rất muốn biết vì sao ta lại giữ mọi người ở lại thôn Đại Hà phải không? Ta sẽ không thừa nước đục thả câu đâu, thật ra ta muốn nhờ mọi người giúp một việc."
"Tuệ An nhân nói gì vậy, chúng ta nhờ Tuệ An nhân mà kiếm được không ít tiền, đã sớm muốn báo đáp Tuệ An nhân rồi. Chỉ cần một câu của Tuệ An nhân, cho dù có chết chúng ta cũng không nề hà."
"Tuệ An nhân có gì phân phó, chỉ cần mở miệng, chúng ta tuyệt đối không chối từ."
Mọi người đều tỏ thái độ rõ ràng, không hề có ý lảng tránh.
Trình Loan Loan mở miệng nói:
"Bây giờ Hồ Châu có một loại đồ lót bằng vải bông cực kỳ dễ bán, hẳn các vị đều đã nghe nói tới?"
Những người ở đây đồng loạt gật đầu, bọn họ đều là thương nhân, có khứu giác buôn bán sắc bén, sau khi vào Hồ Châu, chuyện đầu tiên chính là hỏi thăm gần đây có sự kiện gì hiếm lạ không. Chuyện về đồ lót bằng vải bông này chính là chuyện mà nhóm thương nhân đang bàn tán say sưa. Nghe nói y phục này không phải được may từ vải lụa, cũng không phải gấm vóc, lại càng không phải là vải thô vải bố, sờ vào cực kỳ mềm mại, giá cả một bộ nằm vào khoảng hai lượng bạc.
Tơ lụa bán giá hai lượng bạc rất bình thường nhưng loại vải chưa từng có ai biết đến này lại có giá cao như vậy, hơn nữa còn có rất nhiều người xếp hàng mua khiến người khác rất kinh ngạc.
Bọn họ còn muốn sau khi lấy xong hàng hóa ở phường xà bông thì sẽ đến huyện Hà Khẩu xem thử rốt cuộc là tình huống gì.
Nhưng còn chưa đi xem thì chợt nghe Tuệ An nhân nhắc đến, chẳng lẽ mục đích Tuệ An nhận giữ bọn họ ở lại thôn Đại Hà có liên quan đến việc này?
Đúng rồi, nghe nói nguyên liệu làm đồ lót vải bông này đến từ thôn Đại Hà, có lẽ là xuất phát từ tay của Tuệ An nhân. Không thể bỏ qua cơ hội kinh doanh ở chỗ Tuệ An nhân được.
Ánh mắt mọi người bắt đầu tỏa sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận