Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 958: Hắn thích một nữ tử (2)

Đi Hồ Châu gần hơn một chút, ngồi xe ngựa nửa ngày là đến, còn tỉnh thành thì lại khá xa, sáng sớm xuất phát, ban đêm mới có thể đến.
"Tiểu Chính, không phải con nói không tham gia kỳ thi hương sao?"
Trình Loan Loan rất tò mò:
"La cái gì khiến con thay đổi chủ ý thế?"
Thẩm Chính sờ sờ mũi, hắn vốn là không có ý định tham gia kỳ thi hương, nhưng ngày đó trong yến tiệc mừng thăng quan của nghĩa mẫu, ánh mắt Lâm phu nhân, làm cho hắn thay đổi quyết định.
Vốn dĩ hắn cũng không hiểu vì sao mình vẫn lại để ý đến ánh mắt của Lâm phu nhân như thế.
Mãi cho đến khi hàng đêm hắn nằm mộng, mơ thấy bóng dáng nữ tử mặc áo xanh kia, bỗng nhiên hắn liền hiểu ra.
Hắn năm nay mười bảy tuổi, thích một nữ tử, muốn cưới một nữ tử vào cửa, hẳn là chuyện rất bình thường a.
Thẩm Chính không nói lời nào, Trình Loan Loan không khỏi càng thêm tò mò.
Trình Chiêu mở miệng nói:
"Một tháng nay, Thẩm huynh rất khắc khổ, còn bức bách cháu ra đề cho hắn làm nữa."
"Này, cái gì gọi là bức bách?"
Thẩm Chính bất mãn nói:
"Hai chúng ta là huynh đệ, ngươi giúp ta thì sao chứ, đến lúc đó chúng ta cùng nhau thi đậu cử nhân, lại cùng nhau vào kinh thi, cũng có người chiếu cố lẫn nhau."
"Không tệ, Tiểu Chính, nếu cha con biết con tiến bộ như vậy, nhất định sẽ vô cùng vui mừng."
Trình Loan Loan vỗ vỗ bả vai hắn:
"Phải cố gắng lên, nghĩa mẫu tin tưởng con nhất định có thể thi đậu cử nhân trở về."
Thẩm Chính cười hì hì nói:
"Chờ con thi đậu cử nhân rồi, có thể mời nghĩa mẫu đứng ra làm mai cho con được không?
Trình Loan Loan mắt sáng lên:
"Xem ra Tiểu Chính chúng ta có nữ tử mà mình thích rồi, chỉ cần con có thể thi đậu, con nói cái gì nghĩa mẫu cũng đều đáp ứng."
Trình Chiêu nghi hoặc quay đầu:
"Ta và ngươi ngày đêm ở cùng một chỗ, Thẩm huynh có người mình thích từ khi nào, sao ta lại không biết?"
"Hừ, chờ ta thi đậu cử nhân ngươi liền biết, thi không được thì không cần phải nói ra."
Thẩm Chính nghênh ngang đi vào, nằm trên ghế dài của Trình Loan Loan, ăn nho cuối vụ, thoải mái lắc lắc chân.
Trong cuộc thi lần trước, Trình Loan Loan vì muốn được mở mang tầm mắt cùng với tìm một con đường để đem mấy đồ vật trong thương thành ra ngoài nên mới cùng đi theo một chuyến đến Hồ Châu... Nhưng lần này, sau khi thi hương xong hình như còn có không ít việc phải làm, nếu là thuận lợi, năm nay sợ là không trở về được... Hơn nữa việc trong nhà cũng không thả ra mà đi được nên nàng cũng không đi theo.
Thẩm Chính đi thi có A Phúc cùng đi, Trình Chiêu từ đầu đến cuối chỉ có một người, vì thế, nàng gọi Trình Đinh tới, bảo hắn đi cùng đến tỉnh thành. Nếu lại xuất hiện chuyện giống như lần trước ở Hồ Châu, có Trình Đinh ở bên cạnh bảo hộ, hẳn là sẽ không bị người dưới bảng bắt rể bắt đi.
"Ai nha A Phúc, ngươi cũng đừng đi cùng ta nữa, để nghĩa mẫu sắp xếp người nào đó đi cùng ta là được."
Thẩm Chính cố ý nháy mắt:
"Nghe nói ngươi cùng Xuân Hoa, hắc hắc..."
A Phúc đỏ mặt:
"Lão phu nhân cho ta một gian cửa hàng, ta dự định cùng Triệu a gia hợp tác mở một cửa hàng, đây không phải là không có kinh nghiệm sao, vừa lúc có thể đi tỉnh thành mở mang tầm mắt, học tập một chút."
"A Phúc ngươi giỏi lắm, thấy sắc vong nghĩa."
Thẩm Chính dùng quạt gõ một cái vào đầu hắn:
"Bổn thiếu gia còn chưa cưới vợ, ngươi lại vội vàng không chờ đợi nổi như vậy, chậc chậc!"
A Phúc ho khan nói:
"Xuân Hoa còn chưa đồng ý đâu, thiếu gia đừng nói đùa lung tung nữa, nếu không Xuân Hoa sẽ tức giận đấy."
Hắn nói kiểu này, tất cả mọi người trong sân đều cười ầm lên.
Thẩm Chính cùng Trình Chiêu dự định ở lại đây một đêm, ngày mai mỗi người về nhà, sáng sớm hôm sau lại xuất phát đi tỉnh thành.
Trình Loan Loan bảo Mã bà tử làm thêm chút bánh ngọt, còn mua một ít thịt khô cá khô từ thương thành để cho hai người mang theo ăn trên đường, cũng để dành một ít để cho hai người mang vào phòng thi. Nghe nói thi hương là phải thi trong chín ngày chín đêm, thời gian dài như vậy ở trong một cái lều nho nhỏ, có thể tưởng tượng được áp lực tinh thần của người ta sẽ lớn đến mức nào.
Phương diện khác nàng không giúp được gì, phương diện ăn uống nhất định phải thỏa mãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận