Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1327: Bản tính này, bổn vương thích (1)

Một tiếng huýt sáo to rõ vang lên.
Ở cửa trạch viện, Tiểu Điểm, Đại Hắc, Tiểu Hắc đang chơi đùa cùng với ngỗng Đại Bạch, Nhị Bạch, bọn chúng lắc lư háo hức lần theo âm thanh chạy tới.
Mỗi lần Triệu Tứ Đản huýt sáo như vậy, có nghĩa là có thời gian dẫn bọn chúng ra ngoài hóng gió, đám ngỗng Đại Bạch có thể xuống sông bơi lội nô đùa, những con sói hoang thì có thể đi theo lên núi săn bắt, vì vậy mấy con vật này mới hứng khởi bất thường.
Bọn chúng vây quanh Triệu Tứ Đản, vô cùng nhiệt tình.
Triệu Tứ Đản sờ đầu từng con một, thấp giọng nói:
"Thấy nam nhân kia trong viện không, hắn là người xấu, các ngươi đều đến bắt nạt hắn đi, ai làm tốt, ta liền dẫn đứa đó ra ngoài."
Lời nói của hắn vừa thốt ra, Tiểu Điểm gào lên một tiếng, lộ ra dáng vẻ hung dữ.
"Cũng không nhất thiết phải hung dữ như vậy..."
Triệu Tứ Đản ho một tiếng, "Dọa hắn sợ là được rồi, không được phép cắn người khác bị thương, nếu không ta không bảo vệ nổi các ngươi đâu."
Tiểu Điểm cọ xát trên mu bàn tay của chủ nhân nhỏ, dẫn đầu xông tới, một chó hai sói bốn ngỗng như bầy ong vỡ tổ xông vào bên trong.
Trình Loan Loan đang giới thiệu bố cục của viện này cho Tần Vương thì nhìn thấy cảnh tượng này, hơi nhíu mày lại, thông thường mà nói, khi nàng đang tiếp đãi khách nhân, mấy con vật này sẽ không hiểu lễ tắc hỗn loạn xông vào đây như vậy, vậy có nghĩa là... Nàng quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Triệu Tứ Đản đứng ở cửa viện, nháy mắt ra hiệu với nàng.
Nàng trừng mắt với Triệu Tứ Đản, quay lại đi ngăn chặn đám sói hoang làm loạn.
Vị này chính là vương gia duy nhất đương triều, vô cùng được Hoàng thượng Thái hậu sủng ái, nếu ở chỗ nàng bị thương, nàng làm sao giải thích?
"Tiểu Điểm!"
Trình Loan Loan nâng cao giọng lên, "Không được phép làm loạn, Đại Bạch, dẫn các tiểu đệ của ngươi ra ngoài..."
"Ai, đợi chút!"
Hai con mắt của Tần Vương đều sáng lên, "Thì ra trấn Đại Hà thực sự có sói hoang, ngỗng trắng lớn này vậy mà cũng nghe hiểu tiếng người, Hoàng huynh quả là không lừa ta."
Đầu năm khi hồi kinh, hắn ở trong cung đã gặp được một con sói xám và một con ngỗng trắng lớn, chỉ vừa nhìn một cái đã thích rồi nên mới mặt dày tìm Hoàng huynh đòi hỏi.
Hoàng huynh nói sói và ngỗng này đến từ trấn Đại Hà, cực kỳ trân quý, dù sao cũng là không đành lòng cho hắn, hắn liền thất vọng một trận lâu.
Bây giờ vậy mà lại gặp ở đây, hắn nói cái gì cũng muốn lừa bắt mang một con sói đi, sau này ra ngoài, để sói hoang đi theo phía sau mông hắn, nghĩ thôi đã rất phong độ rồi.
"Tuệ Cung Nhân, để bọn chúng qua đây."
Tần Vương vẫy vẫy tay, "Con sói hoang này thật tinh anh, tên là gì?"
Hắn nói xong, đưa tay ra sờ vuốt lông trên đầu Tiểu Điểm.
Tiểu Điểm hung dữ ngẩng đầu lên, nhe răng trợn mắt, há miệng liền cắn vào cổ tay của Tần Vương.
Hai tên thị vệ đứng đằng sau Tần Vương lập tức kinh hãi, rút kiếm ra chĩa về phía đầu Tiểu Điểm.
"Khoan đã!"
Trình Loan Loan kinh ngạc hét lên.
Nàng bước tới, nhẹ nhàng bóp một cái vào xương cằm dưới của Tiểu Điểm, miệng sói liền mở ra, còn trên cổ tay của Tần Vương đến một vết răng cũng không lưu lại.
"Tiểu Điểm là đang đùa giỡn với Tần Vương mà thôi."
Nàng cười nói, "Có điều Tiểu Điểm vẫn mang bản tính dã thú, quả thực không quá thích hợp xuất hiện trước mặt Tần Vương, Tứ Đản, con lại đây, mang Tiểu Điểm bọn chúng đi."
Triệu Tứ Đản cũng bị dọa sợ hãi một phen.
Ý định ban đầu của hắn chỉ là để sói hoang ngỗng trắng dọa đuổi Tần Vương đi, nhưng lại suýt chút nữa khiến cái mạng nhỏ của Tiểu Điểm cũng không còn.
Tần Vương vội vàng nói:
"Dù sao cũng là một con sói, tại sao có thể không có dã tính chứ, bản tính này, bổn vương thích, cứ giữ nó lại ở đây cùng bổn vương đi."
Rất nhiều những yêu cầu vô lý của Tần Vương, Trình Loan Loan đều có thể nhịn và chấp nhận được, nhưng lại không thể chấp nhận để người nhà rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
Tiểu Điểm ở trong viện nàng đã hai ba năm, sớm đã trở thành một sủng vật người nhà không thể thiếu trong cuộc sống của nàng, nhỡ Tiểu Điểm ở lại đây đụng chạm đến Tần Vương thì hai tên thị vệ sau lưng Tần Vương kia sẽ không chút do dự mà chặt đầu của Tiểu Điểm xuống.
Giọng nàng kiên định nói:
"Tiểu Điểm dù sao cũng là sói, lỡ như làm Tần Vương bị thương, trong nhà thần phụ trên dưới mấy chục mạng người đều không đền nổi. Tần Vương nếu như thích Tiểu Điểm, có thể đùa giỡn với nó khi có người bên cạnh. Tứ Đản, nhanh chóng đưa Tiểu Điểm bọn chúng đi!"
Triệu Tứ Đản không dám chậm trễ, một tay nắm lấy lông gáy của Tiểu Điểm, một tay còn lại dắt cổ Đại Bạch, vội vàng chạy ra khỏi viện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận