Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 642: Ta sẽ chủ động thỉnh tội (2)

Nghe được những lời nghị luận bên ngoài, lý chính ho một tiếng, hắn biết chuyện này không giấu được, mà hắn cũng không có ý định giấu giếm, chắp tay sau lưng đi ra ngoài, còn khép cổng lại.
"Nói vậy là tất cả mọi người đều cảm thấy hứng thú với tảng đá màu đen trên núi, vậy ta liền nói thẳng ra luôn, thứ này gọi là ô kim thạch, nghe cái tên này thôi là đã biết đây là thứ quý giá rồi."
Lý chính nhìn về phía mọi người, thanh âm uy nghiêm:
"Cho dù là ai phát hiện ô kim thạch ở bất cứ chỗ nào, coi như là phát hiện ở dưới gầm giường nhà mình thì thứ này cũng thuộc sở hữu của triều đình, bất cứ ai cũng không được phép vụng trộm lấy đi."
Trương Vô Lại đang muốn phản bác.
Lý chính liếc mắt trừng qua:
"Sở dĩ ta lấy là bởi vì thôn chúng ta đang thiếu củi khô để đốt, nếu tuyết lớn không ngừng, sẽ thiếu củi. Thời tiết lạnh như vậy, không đốt củi sẽ bị chết cóng. Vì mạng sống của mọi người, lão già ta chỉ có thể vi phạm luật lệ triều đình lấy ô kim thạch. Chờ đường núi thông, ta sẽ tự mình hướng về huyện lệnh đại nhân thỉnh tội."
Triệu lão thái thái có chút sợ hãi nói:
"Tự lấy đồ của triều đình liệu có thể bị chém đầu không?"
"Cũng không đến mức đó."
Thanh âm của lý chính hòa hoãn hơn một chút:
"Huyện lệnh đại nhân cũng không phải là quan nhân không nói nhân tình như vậy, chỉ cần lý do của chúng ta đủ đầy đủ, sẽ không có chuyện gì quá lớn. Ta lại nói một lần nữa, bất cứ kẻ nào cũng không được tự mình lên núi lấy ô kim thạch... Cho dù thật sự có người không biết xấu hổ trộm ô kim thạch, cũng không được tự ý đốt ở nhà. Thứ này đốt lên sẽ có khí độc, nếu không cẩn thận sẽ dẫn đến chết người... Ta đã cùng nương Đại Sơn chế tạo ô kim thạch thành hình dáng khác, khi đốt lên sẽ ít khí độc hơn, mỗi nhà một ngày có thể nhận được mười khối than tổ ong..."
Trương Vô Lại lớn tiếng nói:
"Chỉ có mười khối một ngày là quá ít, chỉ nửa ngày là đốt hết rồi, sao mà sưởi ấm được?"
"Một khối than tổ ong có thể cháy được đại khái nửa canh giờ, nếu bịt bếp lò lại, chỉ chừa lại một cái lỗ thông hơi nho nhỏ thì hai khối có thể dùng đủ cho cả một đêm."
Lý chính sờ sờ râu:
"Chờ đến khi các ngươi dùng thì sẽ biết thứ này có thể đốt được đến mức nào."
Mọi người nửa tin nửa ngờ.
Đến ngày hôm sau, hàng ngàn khối than tổ ong cuối cùng cũng đã sẵn sàng.
Mỗi nhà tự mang về nhà sấy khô, khô rồi có thể sử dụng trực tiếp, một ngày mười khối than, hoàn toàn đủ dùng.
Tại thời điểm chưa dùng, mọi người không thể tưởng tượng được thứ này tốt như thế nào.
Nhưng sau khi sử dụng một lần rồi, tất cả mọi người trong thôn đều thích khối than tổ ong hình vuông này.
"Khó trách thứ này chỉ có triều đình mới có thể sử dụng, dùng quá tiện lợi mà."
"Đốt một khối than trong bếp lò, chỉ trong nháy mắt nước trong nồi đã sôi lên, so với củi khô còn tiết kiệm hơn nhiều."
"Ta làm riêng một cái bếp lò bằng đất, bỏ vào đó ba khối than là có thể cháy suốt cả ngày, đến buổi tối cũng không tắt."
Có than đá, có lửa, mặc kệ tuyết lớn bao nhiêu, người trong thôn cũng không còn quá lo lắng nữa.
Chỉ là, đêm mùng bốn, có hai bóng người lén lút đi lên núi thấp phía sau thôn.
"Thứ đồ chơi này là đồ quý, lấy thêm chút giấu đi, sau này mang vào thành bán, nhà chúng ta cũng sẽ phát tài."
"Nếu chẳng may bị người phát hiện thì làm sao?"
"Ta nói bà nương ngươi, sao lại ngu xuẩn như vậy?"
Trương Vô Lại lạnh lùng nói:
"Một ngọn núi thấp lớn như vậy, chúng ta lấy một chút về nhà, ai mà phát hiện được chứ? Cho dù có biết, cũng không biết là chúng ta lấy, đến lúc đó chúng ta lén mang đến trấn Bạch Vân trấn gần đây bán, chắc chắn sẽ không có người phát hiện."
Trương bà nương gật đầu:
"Vẫn là ngươi biết mưu tính."
Hai người nhặt hai gùi lớn than đá đen trên ngọn núi thấp, thừa dịp bóng đêm, lén lút trở về nhà mình.
Hai người này cũng không phải là người siêng năng chăm chỉ gì, không làm bếp lò than chuyên dụng, vẫn dùng loại bếp đất thường hay nấu cơm. Lúc về đến nhà, lửa trong bếp tắt ngúm, trong nhà lạnh lẽo. Nếu cứ dùng theo cách bọn hắn thường hay đốt than như vậy thì một ngày mười khối đương nhiên là không đủ dùng, chỉ có thể xuống tay với than thô vừa mang về.
Trương bà nương đắc ý nói:
"Ta cố ý đào than khô từ trong lòng đất, không cần sấy khô là có thể đốt rồi, chúng ta thử xem."
Bà ta lấy cây châm lửa ra, châm một nhúm cỏ khô, sau đó ném than thô trong gùi vào bếp, ngọn lửa bùng lên.
Bà ta xoa tay:
"Bên ngoài quá lạnh, đun sôi một ít nước trước, làm ấm cơ thể đã."
Lửa trong bếp càng lúc càng lớn, trong phòng bắt đầu có mùi lạ tràn lan...
Bạn cần đăng nhập để bình luận