Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1486: Tuệ Thục nhân tỉnh lại (2)

"Tuệ Thục nhân tỉnh rồi!"
Chu ma ma hầu hạ bên giường mừng rỡ:
"Xương sườn của Tuệ Thục nhân bị gãy một cái, là hai thái y hợp lực nối lại từ bên ngoài, cần nằm trên giường tĩnh dưỡng ít nhất nửa tháng mới có thể di động thân thể, tuyệt đối đừng lộn xộn..."
Trình Loan Loan sờ ngực.
Xương sườn của nàng bị gãy, sao nàng lại không biết gì chứ?
Tuy nhiên suy nghĩ một chút, thời điểm ở dưới địa cung, trong hỗn loạn nàng bị người đẩy vài cái, sau lưng cũng bị trọng lực đả thương. Nhưng nàng tự nhận nàng có mặc đồ bảo hộ sẽ không bị thương, bị một ít đau đớn cũng không để ý... May mắn xương sườn bị gãy không đâm vào phổi hoặc tim, nếu không thì cái mạng này của nàng thật sự đã lành ít dữ nhiều.
Nàng ngoan ngoãn nằm xuống:
"Đây là nơi nào?"
Chu ma ma còn chưa kịp trả lời câu hỏi của nàng, Hoàng hậu cùng Thái tử phi ở bên ngoài, còn có Tần vương mới tiến cung đều tiến vào.
"Tuệ Thục nhân, ngươi tỉnh rồi, thực sự quá tốt rồi!"
Hoàng hậu ngồi bên phượng tháp, nắm chặt tay nàng:
"Thái y nói ngươi trong vòng ba ngày sẽ tỉnh, đây là ngày thứ tư rồi, cũng may ông trời phù hộ, thật tốt quá, thật tốt quá, mau bưng thuốc đến để cho Tuệ Thục nhân uống!"
Thái tử phi vội vàng đi bưng thuốc, tự mình đút cho Trình Loan Loan uống.
Trình Loan Loan cũng không dám để cho Thái tử phi hầu hạ mình, đưa tay muốn tự mình uống.
"Tuệ Thục nhân, để ta làm đi."
Thái tử phi cảm kích nói:
"Nghe Thái tử nói, là Tuệ Thục nhân liều chết chắn ở phía trước, mới cứu được một cái mạng cho Thái tử. Tuệ Thục nhân cứu Thái tử, đó chính là ân nhân cứu mạng của ta và Thái tử, ta đút thuốc cho Tuệ Thục nhân uống, không phải là chuyện nên làm sao?"
Hoàng hậu ấn tay Trình Loan Loan:
"Để Thái tử phi làm đi, nàng đút cũng quen rồi."
Trình Loan Loan ngượng ngùng.
Ý tứ này chính là nói, nàng nằm ở nơi này ba bốn ngày, đều là Thái tử phi hầu hạ nàng sao?
Như vậy, nơi này là Đông Cung?
"Nơi này là Khôn Ninh cung, bởi vì thân thể của ngươi bị thương, tạm thời không thể di động, liền đưa ngươi tới nơi này là gần nhất."
Hoàng hậu cười mở miệng:
"Trước khi vết thương của Tuệ Thục nhân khỏi hẳn, cứ ở lại Khôn Ninh cung để tĩnh dưỡng đi."
Trình Loan Loan uống một ngụm thuốc, giật mình hỏi:
"Đây chính là tẩm cung của Hoàng hậu nương nương?"
Thấy Hoàng hậu gật đầu, nàng vội vàng đứng dậy.
Lúc nàng còn hôn mê nằm ở nơi này thì không có gì, nhưng hôm nay tỉnh lại, nếu còn chiếm lấy giường của Hoàng hậu, vậy thì quá mức.
"Tuệ Thục nhân, ngươi đừng lộn xộn nữa."
Tần vương đứng ở vị trí xa một chút, nhíu mày nói:
"Ngươi ở chỗ Hoàng tẩu, Hoàng tẩu vừa vặn danh chính ngôn thuận đến ở lại tẩm cung của Hoàng huynh, ngươi đây là giúp Hoàng tẩu một đại ân đấy, biết không?"
Hoàng hậu và Trình Loan Loan im lặng.
"Không nói cái này nữa."
Hoàng hậu ho khụ khụ nói:
"Đúng rồi Tuệ Thục nhân, ngươi và Thái tử rời đi theo một thông đạo khác, bị người của Tiêu Quyết vây giết. Lúc Nguyễn tướng quân tìm được các ngươi, Tiêu Quyết chết, Hạ Lăng chết, hơn năm mươi tên loạn đảng cũng đều chết hết, ngoại trừ Tiêu Quyết trúng một kiếm ở ngực, những người khác đều có tử trạng tương tự nhau, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"
Trình Loan Loan rũ mắt xuống:
"Một kiếm trên ngực Tiêu Quyết là do thần phụ gây ra, có phải nên lưu lại cho hắn một mạng không?"
"Hắn đáng chết từ lâu rồi, lưu lại cái mạng này làm gì?"
Tần vương lạnh lùng mở miệng:
"Tuệ Thục nhân giết chết hắn là lập đại công, Hoàng huynh sẽ luận công ban thưởng!"
"Thần phụ là một phụ nhân, đúng là không có năng lực đối kháng đồng thời với nhiều người như vậy."
Trình Loan Loan bắt đầu biên soạn câu chuyện:
"Tiêu Quyết sợ thái tử sau này khởi binh cướp đi ngôi vị hoàng đế, bảo Hạ Lăng giết Thái tử trước. Thần phụ nhận mệnh bảo hộ Thái tử, sao có thể trơ mắt nhìn Thái tử chết ở trước mặt mình được, vì thế ngăn trở một đao này... Chỉ là một đao kia còn chưa rơi vào trên người ta, Hạ Lăng đã đột nhiên ngã xuống đất co giật... Ta biết, chính là trượng phu đã chết của ta hiển linh."
Nàng nói xong, cười rộ lên:
"Lúc ở thôn Đại Hà, trượng phu của ta đã bảo vệ ta vô số lần, ta cho rằng đến kinh thành, hắn không bảo vệ được, không nghĩ tới vào thời điểm mấu chốt, hắn lại xuất hiện. Ta cùng bốn nhi tử một mực chờ hắn trở về, tuy rằng hắn không trở về, nhưng cũng chưa bao giờ rời đi, chỉ cần ta gặp nguy hiểm, nhất định hắn sẽ không tiếc hết thảy bảo hộ ta..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận