Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1246: Nàng đã ba mươi sáu tuổi rồi (2)

"Cha, nương, hai người đã làm lụng vất vả nhiều năm như vậy, năm sau nên hưởng phúc rồi."
Trình Loan Loan mở miệng nói:
"Trước kia trong nhà nghèo khó, cần hai người chống đỡ, bây giờ ngay cả Đông Hoa cũng đã kiếm được tiền rồi, hai lão nhân gia các ngài cứ yên tâm dưỡng lão đi."
Trong lòng Triệu lão thái thái vô cùng được an ủi, nàng dâu lão đại này rất hiếu thuận, suy nghĩ cho hai người già bọn họ đủ điều.
Bà cười nói:
"Ta còn chưa đến sáu mươi tuổi nữa, tuổi vẫn còn trẻ, nhìn Chu lão bà xem, đã hơn bảy mươi tuổi rồi mà vẫn còn mỗi ngày trông coi cửa hàng, bà ấy còn làm được, sao ta không thể làm được chứ, ta phải làm đến năm bảy mươi tuổi."
"Đúng vậy, hai người già bọn ta tuổi vẫn còn trẻ."
Triệu lão đầu tử uống một ngụm rượu nói:
"Nhị Vượng đọc sách không tệ, phải kiếm thật nhiều tiền giúp Nhị Vượng học hành đến nơi đến chốn."
Tôn thị vội vàng tiếp lời:
"Cha, Hiên Hiên nhà chúng ta cũng không tệ đâu, mới hai tuổi đã có thể đọc thuộc Tam Tự kinh, Ngu phu tử nói thiên tư của Hiên Hiên rất thông minh, là tài năng có thể bồi dưỡng."
Khóe miệng Đông Hoa lẩm bẩm, hàm hồ nói:
"Nhị Vượng ca nói Hiên Hiên đọc thuộc mười câu đã có tám câu là sai rồi, hai câu còn lại căn bản không nghe rõ đang nói cái gì."
"Cái con nha đầu chết tiệt này, ngươi không nói lời nào không ai nói ngươi câm đâu."
Tôn thi tức giận mắng:
"Dù sao thì Hiên Hiên vẫn rất thông minh, là Văn Khúc Tinh hạ phàm, sau này nhất định có thể thi đậu tiến sĩ làm quan lớn."
Trình Loan Loan bật cười.
Chỉ mới là một hài tử hai tuổi, nói năng còn chưa rõ ràng, cho dù có đọc thuộc sai đi nữa thật ra cũng rất lợi hại rồi.
Nàng chuyển chủ đề:
"Sau khi sang năm mới, chuyện của A Phúc và Xuân Hoa có thể làm được rồi."
Vừa nghe lời này, khuôn mặt của Xuân Hoa nhất thời đỏ bừng, bưng bát chạy nhanh ra ngoài.
Mặt mày Tôn thị hớn hở:
"Ta vốn định gọi A Phúc lại đây cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên nhưng hài tử này có chết cũng không chịu, nói vẫn chưa thành thân thì không được tính là người một nhà nên không thể cùng nhau đón năm mới được, còn nói là qua hai ngày nữa sẽ mang trọng lễ tới chúc tết. Đến lúc đó sẽ chính thức định ra ngày thành thân, ngày thì ta đã chọn xong hết rồi, ngày mười tám tháng giêng là ngày hoàng đạo, ngày này mọi người thấy thế nào?"
Mặc dù thời gian có chút gấp gáp, nhưng Tôn thị đã chuẩn bị xong của hồi môn cho Xuân Hoa từ nửa năm trước, những thứ nên chuẩn bị cũng đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể lập tức thành thân.
Chủ yếu là Xuân Hoa tuổi không còn nhỏ nữa, mấy đại cô nương mười bảy mười tám tuổi trong thôn đã có thể bồng hai đứa con rồi, Tôn thị cũng không khỏi sốt ruột.
Sau khi bữa cơm tất niên kết thúc chính là đón giao thừa hàng năm, hài tử chơi đùa, người lớn vừa đánh bài vừa trò chuyện, khi đến giờ tý, một tràng pháo nổ dài trong sân qua đi, cuối cùng cũng có thể chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm mùng một tháng giêng, Trình Loan Loan bị tiếng pháo đánh thức.
Nàng ngáp một cái đứng dậy, vừa phủ thêm y phục, cửa phòng đã bị đẩy ra, Triệu Nguyệt Châu hớn hở chạy vào:
"A nãi năm mới vui vẻ, cung hỉ phát tài, lấy hồng bao ra."
Trình Loan Loan giơ tay nhéo khuôn mặt mềm mại của tiểu cô nương:
"Ai dạy con mấy lời này vậy?"
"Trong thôn ai cũng nói vậy."
Tiểu cô nương mở to đôi mắt vô tội:
"A nãi, hồng bao hồng bao, cháu muốn hồng bao to."
"Con nha, ngay cả tiền cũng không đếm hết được, cũng không biết muốn hồng bao để làm gì."
Nàng cười lắc đầu, từ dưới gối lấy ra một hồng bao thật lớn, đưa tới tay đại tôn nữ.
Triệu Nguyệt Châu hếch cằm lên:
"Bọn họ đều thích gọi con là muội muội, hừ, rõ ràng con là tỷ tỷ, là tỷ tỷ lớn nhất trong nhà, con dùng hồng bao đi mua thật nhiều kẹo ngọt, ăn kẹo của con, bọn họ phải gọi con là tỷ tỷ."
Nàng nói xong, nhanh như chớp bỏ chạy ra ngoài.
Trình Loan Loan biết, bọn họ trong miệng nha đầu kia chính là những hài tử bốn, năm sáu tuổi trong thôn, chúng lớn hơn nàng nên tự nhiên gọi nàng là muội muội.
Nhưng nha đầu này ở nhà là lão đại cùng lứa, sao có thể nguyện ý làm muội muội được chứ, đây là dùng kẹo thu mua lòng người.
Mới hơn hai tuổi mà lòng dạ đã không tầm thường rồi.
Trình Loan Loan là chủ gia đình, phải đưa hồng bao cho rất nhiều người chúc tết, ba nhi tử, hai nhi tức, một người là một trăm lượng, hai tôn nữ một tôn tử, mỗi người mười lượng, hạ nhân trong nhà từ một lượng đến mười lượng bạc dựa theo tư lịch mà cho, người nhận được hồng bao cũng đều vui sướng.
Trong tháng giêng, cùng chúc tết lẫn nhau, ăn uống tiệc tùng, đánh bài, ngày trôi qua rất nhanh.
Qua tháng giêng, nhà lão Triệu bắt đầu chuẩn bị hỉ sự cho Xuân Hoa và A Phúc, chẳng qua ngày thành thân còn chưa tới, Vương Đại Mạch đã sinh, sinh cho Triệu Đại Vượng một tiểu tử bụ bẫm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận