Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1672: Nhi tử ta bị đánh chết (2)

Cung nhân phía sau nàng ấy không dám tự tiện hành động, nhìn thoáng qua Vương Tây Nhung, sau khi thấy Vương không phản đối mới bước nhanh đến cổng đại điện, mời Trình Loan Loan tiến vào.
Trình Loan Loan tóc tai rối bời, y phục tùy tiện, thậm chí trên chân còn không đeo giày.
Nàng nghiêng ngả lảo đảo chạy vào, ngã trước người Thái Bình công chúa, giọng nói khàn khàn, vừa khóc vừa nói:
"Cầu xin Vương hậu cứu mạng, cứu nhi tử ta...."
Thái Bình công chúa biến sắc, đỡ nàng dậy hỏi:
"Tuệ Phu nhân cứ nói rõ ràng, đã xảy ra chuyện gì?"
"Nửa canh giờ trước Lệ Phu nhân đến viện của ta, sai người dùng gậy đánh nhi tử ta năm mươi đại bản, nhi tử ta hộc máu ngất ngay tại chỗ...."
Nước mắt Trình Loan Loan không ngừng rơi xuống:
"Ta nghĩ chỉ là đánh bằng gậy, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, vậy mà vừa rồi nhi tử ta lại tắt thở.... Vương hậu, mau phái Quốc y đến cứu nhi tử ta đi, nếu muộn hơn thì thật sự không còn kịp nữa...."
"Người đâu."
Thái Bình công chúa lạnh lùng nói:
"Nhanh đi mời Quốc y đến."
Vương Tây Nhung không hiểu tiếng nước Đại Vũ, nhíu mày hỏi:
"Xảy ra chuyện gì?"
"Vậy phải hỏi rốt cuộc Lệ Phu nhân đã làm gì."
Thái Bình công chúa hít sâu một hơi:
"Nhi tử Tuệ Phu nhân bị Lệ Phu nhân đánh năm mươi đại bản, vừa rồi đã tắt thở, không biết có còn cứu được hay không. Ta đưa Quốc y đến đó trước xem sao."
Nàng ấy dìu Trình Loan Loan, nhanh chóng đi về phía ngoài điện.
"Vậy mà chết rồi...."
Lệ Phu nhân hơi kinh ngạc:
"Thoạt nhìn là một hán tử cao lớn thô kệch, vậy mà lại không chịu nổi trận đòn như vậy?"
Sắc mặt Vương Tây Nhung âm trầm, không nói lời nào mà đi theo.
Trong viện Trình Loan Loan đã rối loạn, Tề bà tử ngồi bên giường trong sương phòng, gào khóc không dứt.
Hai thị nữ Cố Băng Cố Lãnh đang nấu nước ấm, lau rửa sạch sẽ cho người nằm trên giường.
Quốc y vội vàng đến, mang theo hòm thuốc đi vào sương phòng, nhìn thấy một người đã hoàn toàn biến dạng nằm trên giường, một người khác cũng như vậy nằm trên mặt đất, cả người hai người đều là vết thương, cho dù đã lau rửa một lần nhưng miệng vết thương vẫn khiến người khác sợ hãi.
Quốc y nhanh chóng đưa tay vạch mí mắt của người nằm trên giường lên, sau đó sờ sờ chỗ trái tim, cuối cùng bắt mạch, lập tức biến sắc:
"Đã chết lâu rồi, không cứu được nữa...."
"Tam Ngưu."
Trình Loan Loan đau đớn gào lên một tiếng, sau đó lao thẳng về phía Lệ Phu nhân:
"Là ngươi, là ngươi hại chết nhi tử ta, ta muốn giết ngươi đền mạng cho nhi tử ta."
Nàng túm chặt cổ áo của Lệ Phu nhân, vung hai cái tát thật mạnh vào mặt nàng ta, sau đó bóp chặt cổ của Lệ Phu nhân.
Lệ Phu nhân vẫn đứng ở bên cạnh xem tình hình, lúc nhìn thấy hai thi thể liền chán ghét rời mắt đi, cũng chính trong nháy mắt thất thần này, nàng ta đã bị người bóp cổ, hô hấp càng ngày càng dồn dập.
Cũng may cung nhân kịp thời phản ứng lại, cứu Tuệ Phu nhân ra.
"Khụ khụ khụ."
Mặt Lệ Phu nhân đỏ bừng vì bị khó thở, ôm cổ thở hồng hộc:
"Vương, vậy mà nàng ta lại muốn giết thiếp. Nàng ta chỉ là một nông phụ nước Đại Vũ mà lại dám cả gan muốn lấy tính mạng của người đường đường là Phu nhân như thiếp, nàng ta là cái thá gì chứ, sao lại dám kiêu ngạo như vậy trên địa bàn của Tây Nhung ta...."
Trình Loan Loan cực kỳ bi thương, nói:
"Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta muốn lấy máu của ngươi để tế bái nhi tử ta...."
Không biết nàng lấy đâu ra một con dao nhỏ, giống như nổi điên lao về phía Lệ Phu nhân.
Lệ Phu nhân sợ tới mức vội vàng lui về phía sau.
"Đủ rồi."
Vương Tây Nhung thấp giọng gầm lên:
"Cô có thể hiểu được nỗi đau mất đi nhi tử yêu thương của Tuệ Phu nhân nhưng bây giờ không phải là lúc để nổi điên."
Động tác của Trình Loan Loan dừng lại, đôi mắt chậm chạp rơi trên người Vương Tây Nhung, lập tức cười điên cuồng:
"Ta tận tâm tận sức gây trồng giống lúa năng suất cao cho Tây Nhung Quốc các ngươi nhưng Tây Nhung các ngươi thì sao? Lại hại chết nhi tử ta. Nhi tử ta đã chết, ta cũng không sống nữa...."
Nàng đưa con dao trong tay lên, kề vào trên cổ mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận