Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 195: Nhà này bề bộn nhiều việc 1

Trình Loan Loan cũng chuẩn bị về nhà dỡ hàng.
Lý chính lại đi đến trước mặt nàng, vẻ mặt nghiêm túc nói:
“Nương Đại Sơn, chỉ có mỗi vịt là không được.”
Trình Loan Loan biết vịt hữu dụng nhưng hơn một nghìn mẫu ruộng cần ít nhất vạn con vịt, hơn nữa còn là vịt trưởng thành. Nếu châu chấu ùn ùn kéo đến, vịt con mới sinh chưa được một tháng căn bản không có tác dụng gì.
“Năm ngoái trước khi xảy ra nạn châu chấu, cũng có vài lần châu chấu bay tới với phạm vi nhỏ như vậy. Lúc ấy tất cả mọi người đều không quan tâm lắm, ai có thể nghĩ đến, chỉ sau vài ngày ngắn ngủi, tất cả đồng ruộng đều bị phá hoại....”
Lý chính thở dài một hơn:
“Thật vất vả mới giải quyết được huyện khô hạn, thật sự sợ nếu châu chấu bay đến, hết thảy liền tan tành....”
Bởi vì sắp đến mùa thu hoạch, gần đây toàn bộ người dân trong thôn cũng không tiết kiệm lương thực nữa. Dù sao mười ngày nửa tháng sau sẽ có lương thực mới nhập kho, không cần thiết phải tiết kiệm.
Nếu nạn châu chấu đột nhiên phủ xuống, trong vòng ba ngày, toàn bộ thôn chắc chắn sẽ cạn kiệt lương thực, đến lúc đó nên làm thế nào....
Trình Loan Loan cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Châu chấu hôm nay số lượng ít, có thể may mắn đuổi đi, vậy còn lần sau, lần sau nữa thì thế nào?
Nàng nhớ lại chuyện đời trước, lại nghĩ không ra điểm mấu chốt, nàng chưa từng tiếp xúc việc nhà nông, vốn không hiểu cách xua đuổi châu chấu, biết vịt có thể đuổi châu chấu cũng bởi vì lần đó việc quân đoàn vịt tiêu diệt châu chấu lên tốp từ khóa tìm kiếm, bằng không ngay cả việc nuôi vịt trước nàng cũng không biết....
Có lẽ phải mua sách, nông nghiệp khoa học kỹ thuật hiện đại hẳn là sẽ nhắc tới nạn châu chấu.
Nàng mở miệng nói:
“Lý chính thúc đừng gấp, khẳng định sẽ có cách, chúng ta đều suy nghĩ cẩn thận một chút....”
Do thật sự không biết hỏi ai nên lúc này lý chính mới chuyện phiếm vài câu với Trình Loan Loan, ông thở dài, nhìn ngũ cốc dần dần đầy ắp trước mặt, nếp nhăn trên mặt càng sâu.
Trình Loan Loan về đến nhà, nhốt mình trong phòng, mua một quyển sách xử lý châu chấu trong nông nghiệp hiện đại. Mua xong mới phát hiện, quyển sách này quá dày, bảy tám trăm trang, còn dày hơn cả từ điển Tân Hoa.... Nàng yên lặng đặt sách xuống dưới ván giường, chờ hoàn thành xong công việc rồi mới chậm rãi đọc.
Nàng bắt đầu bận nấu cơm trưa. Ngô Tuệ Nương muốn giúp đỡ nhưng bị nàng nghiêm khắc từ chối. Dù sao mấy tiểu tử cũng không kén ăn, tùy tiện nấu chín là được. Bây giờ nàng cũng biết làm mấy món như rau dại, bánh bột ngô, bánh canh gì đó, hương vị cũng được.
Lúc nấu cơm, Triệu Đại Sơn tiến vào hỏi nàng:
“Nương, chúng ta muốn xây nhà lớn hơn thì xây bao nhiêu phòng?”
Trình Loan Loan vừa xào rau vừa nói:
“Ít nhất mỗi người một phòng, miễn cho sau này cưới tức phụ phải xây thêm phòng, còn phải có đại sảnh, phòng bếp, thư phòng cũng phải chuẩn bị, đúng rồi, quan trọng nhất là nhà vệ sinh.”
Nhà vệ sinh hiện tại trong nhà là một cái hố to, phía trên là hai tấm ván gỗ, mỗi lần vào nhà vệ sinh nàng đều phải chuẩn bị tâm lý vững vàng mới có thể rảo bước tiến lên. Nàng muốn cải thiện nhất chính là nhà vệ sinh, cụ thể cải thiện như thế nào thì còn phải cân nhắc cẩn thận một chút.
Triệu Đại Sơn gật đầu, tính toán trong lòng xem cần bao nhiêu gạch sống.
Có điều với trình độ số học đó của hắn, căn bản không tính toán được cần bao nhiên gạch sống. Nhưng hắn biết lúc lý chính xây nhà, gạch sống được xếp đầy trước nhà sau nhà rồi mới bắt đầu khởi công, sau đó còn chưa đủ, lại tiêu tiền đi mua gạch sống trong nhà những người khác để góp cho đủ số lượng… Nhà nương muốn xây có kích cỡ lớn tương đương với nhà lý chính gia gia, vậy trước tiên cứ xếp đầy trước nhà sau nhà rồi nói tiếp.
Sau bữa cơm trưa chính là thời điểm nóng nhất trong ngày, trong ruộng đồng không có ai cả.
Trong nhà bốn tiểu tử hợp tác cùng nhau đúc gạch sống, sau khi đúc xong thì phơi nắng dưới ánh mặt trời, sau đó chuyển đến sau nhà xếp ngăn ngắn.
Triệu Hữu Ngân cùng Triệu Hữu Tài, còn có Triệu lão thái thái cũng đến đây.
Trình Loan Loan đưa lão thái thái đến xưởng tạm thời sau nhà:
“Nương, ngài cứ phụ trách nấu nước nóng, nước nấu xong đặt ở đầu gió cho nguội....”
Việc này căn bản không phải là việc mệt nhọc gì, ngồi ở phòng bếp, chú ý độ lửa, chờ đến lúc nước trong nồi kêu ùng ục ùng ục, bốc hơi thì rót nước vào trong thùng, sau đó bắt đầu nấu nồi nước khác.
Bởi vì không bận rộn lắm nên lão thái thái rảnh rỗi nhìn đông một cái nhìn tây một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận