Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1671: Nhi tử ta bị đánh chết (1)

Đêm khuya, không trăng cũng chẳng sao.
Trong cung điện, vô số đèn lồng được thắp sáng, Thái Bình công chúa ngồi bên cạnh giường, tay cầm khăn, đang lau mặt cho người đang nằm trên giường.
Trên giường là một thiếu nữ tuổi còn trẻ, ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt tái nhợt không có chút huyết sắc, đôi mắt nhắm chặt lại, chỉ có ngực khẽ phập phồng.
"Hinh Nhi, con ngủ nhiều năm như vậy rồi, nên tỉnh lại thôi."
Giọng nói của Thái Bình công chúa dịu dàng, đôi mắt đẫm lệ.
"Ca ca con đi rồi, con cũng ngủ mãi không tỉnh, con có biết nhiều năm qua nương sống như thế nào không...."
Nàng ấy còn nói rất nhiều lời nhưng người trên giường không có phản ứng gì cả.
Dường như nàng ấy đã quen với điều này từ lâu, trên mặt vẫn không lộ vẻ thất vọng, dùng động tác nhẹ nhàng lau cho thiếu nữ một lần.
Mới vừa đắp chăn lại, nàng ấy chợt nghe thấy tiếng bước chân của rất nhiều người vang lên ngoài điện.
Nàng ấy đưa tay lau lau khóe mắt, khôi phục vẻ lạnh nhạt và lạnh lùng trên khuôn mặt, đứng dậy đi ra ngoài.
Nàng ấy vẫn chưa mở cửa thì cửa đã bị người đá văng bằng một cước.
Nàng ấy nhìn nam tử đang bước vào, khuỵu gối hành lễ:
"Gặp qua Vương, sao Vương lại đến đây?"
"Vương, người xem, Vương hậu vẫn làm như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy."
Lệ Phu nhân đi theo bên cạnh Vương Tây Nhung lên án với vẻ mặt uất ức:
"Thiếp là nữ nhân của Vương, là mẫu thân ruột thịt của ba vị vương tử, hai vị công chúa, mặc dù thân phận không tôn quý bằng Vương hậu nhưng dù thế nào đi nữa cũng cao quý hơn vị Tuệ Phu nhân kia chút ít, nhưng Vương hậu lại vì Tuệ Phu nhân mà nhục mạ thiếp, còn muốn ra tay đánh thiếp...."
Nàng ta nói xong, nước mắt chày dài trên khuôn mặt.
Nàng ta khóc thút thít nói:
"Thiếp biết, Vương hậu là người nước Đại Vũ, Tuệ Phu nhân cũng là người nước Đại Vũ, hai người đến từ cùng một nơi, đương nhiên thân thiết hơn một chút...."
"Lệ Phu nhân nói những lời này mà không cảm thấy lương tâm cắn rứt sao?"
Thái Bình công chúa lạnh lùng mở miệng:
"Rõ ràng là ngươi soi mói lỗi lầm của Tuệ Phu nhân, muốn trách phạt Tuệ Phu nhân trước mặt mọi người. Ta biết Tuệ Phu nhân là khách quý Vương mời đến, đương nhiên không cho phép ngươi làm càn, cho nên mới...."
"Đủ rồi."
Vương Tây Nhung quát lớn, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm trên mặt Thái Bình công chúa:
"Nhớ kỹ, nàng là Vương hậu của Tây Nhung Quốc, là người Tây Nhung, đừng quên thân phận của chính mình."
Lệ Phu nhân đắc ý nâng cằm lên, đang muốn lên tiếng thì ánh mắt của Vương Tây Nhung liền rơi lên mặt của nàng ta.
"Còn nàng nữa, kiềm chế bớt lại."
Vương Tây Nhung cảnh cáo:
"Trước khi thí nghiệm của Tuệ Phu nhân chấm dứt, nếu để cô biết nàng lại đến chỗ Tuệ Phu nhân gây chuyện thì tự nàng suy nghĩ đến hậu quả đi."
Lệ Phu nhân hiểu được lời này.
Ý tứ của Vương chính là đợi sau khi Tuệ Phu nhân hết giá trị lợi dụng, nàng ta muốn xử lý thế nào cũng được, Vương đều sẽ không hỏi nhiều nữa.
Nàng ta biết ngay, Vương sẽ không xử lý nàng ta vì một nông phụ của nước Đại Vũ.
"Thiếp đã biết."
Lệ Phu nhân quỳ gối, đồng ý với vẻ mặt ngoan ngoãn.
Vương Tây Nhung vung tay bước ra ngoài.
Thái Bình công chúa mím chặt môi, từ lúc Vương vào cửa đến bây giờ, không thèm liếc mắt nhìn người nằm trên giường lấy một cái.
Người nằm trên giường là nữ nhi đầu tiên của bọn họ, là trưởng công chúa của Tây Nhung Quốc, từng có lúc, Vương đã để Hinh Nhi cưỡi trên vai mình....
Nhưng bây giờ, Vương đã hoàn toàn quên mình còn có một nữ nhi đáng thương, chưa từng đoái hoài, cũng chưa từng thăm hỏi.
Đúng lúc này, có âm thanh truyền đến từ cổng cung điện Vương hậu.
"Tuệ Phu nhân, đây là tẩm cung của Vương hậu, Vương đang ở trong điện, xin chớ tự tiện xông vào."
"Nếu Tuệ Phu nhân còn tiếp tục xông vào thì cũng đừng trách chúng ta không khách sáo."
Thái Bình công chúa siết chặt ngón tay, hít sâu một hơi rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
Vương Tây Nhung vừa mới bước ra khỏi phòng, sau khi xuống bậc thềm liền nhìn thấy Trình Loan Loan đang bị thị vệ ngăn lại ở công cung điện.
"Tuệ Phu nhân đến rồi...."
Lệ Phu nhân nắm lấy cánh tay Vương Tây Nhung, vẻ mặt sợ hãi:
"Nhất định nàng ta đến tìm Vương hậu để tố cáo. Vương, thiếp hơi sợ hãi...."
Vương Tây Nhung vỗ vỗ cánh tay của nàng ta, ý bảo nàng ta không phải sợ.
Thái Bình công chúa nhíu mày nói:
"Tuệ Phu nhân đến đây vào lúc đêm khuya, nhất định là có chuyện quan trọng, các ngươi đi ra, mời Tuệ Phu nhân vào đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận