Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 789: Đồ cưới của Tào phủ (1)

Lần này bà mối Vương tới đây là để xác định thời gian nâng đồ cưới. Nam nữ thành hôn, đồ cưới đi trước, trước ngày đại hôn phải đưa đến nhà trai.
Đương nhiên, người trong thôn không có quy củ như vậy, bởi vì khuê nữ nhà ai cũng không có nhiều đồ cưới như vậy. Nhưng Tào gia thì khác, là gia đình giàu có số một số hai của huyện Hà Khẩu. Đại tiểu thư con vợ cả xuất giá, đồ cưới kia tất sẽ cực kỳ khiến người ta chú ý.
"Vậy thì quyết định như thế này, một ngày trước khi thành hôn sẽ đem đồ cưới tới đây."
Bà mối Vương vung khăn tay nói:
"Giờ thìn ba khắc, mặt trời lên cao, quần long tây hành, là lúc đại cát, lúc này sẽ mang tới đây."
Sau khi định xong thời gian khiêng đồ cưới, bà mối Vương lúc này mới rời đi.
Lúc này đến phiên Trình Loan Loan phát sầu, tuy rằng trong nhà nàng có nhiều phòng, nhưng không chứa nổi nhiều người như vậy. Chỉ có một khố phòng, trong khố phòng đã chất đống đồ triều đình ban thưởng cho nàng, còn có một ít vật phẩm lộn xộn nàng mua từ thương thành nữa, chất đống cả hai phần ba không gian. Cũng không thể để vật phẩm tư nhân của bà bà và nhi tức đều chất đống trong một khố phòng.
Nàng lập tức gọi Ngôn chưởng quỹ tới, dùng tốc độ nhanh nhất nhanh chóng xây một cái khố phòng ở phía sau nhà, chuyên dùng để chất đống đồ cưới của Oánh Oánh.
Cũng may gạch sống cái gì cũng đều có sẵn, tìm bảy tám hán tử tới đây, lập tức có thể khởi công, làm việc khí thế ngất trời.
Trình Loan Loan thì ngồi trong nhà chính bắt đầu viết các món ăn cho tiệc cưới. Sau khi xác định thực đơn xong, ngày mai sẽ sắp xếp mua thịt cá gà vịt, còn có bánh cưới kẹo mừng và một ít nhu yếu phẩm hôn lễ khác...
Bận rộn đến tận một ngày trước hôn lễ, Triệu Nhị Cẩu đương nhiên là nghỉ ngơi ở nhà, giúp đỡ cùng nhau trang trí phòng mới.
Màn lụa màu đỏ làm tăng thêm không khí vui mừng cho phòng mới, khắp nơi đều dán đầy chữ hỉ màu đỏ thẫm, dưới mái hiên cửa ra vào treo đèn lồng đỏ thẫm, trên cây trong sân cũng treo đèn lồng nhỏ, ngoài cổng dán câu đối màu đỏ, khắp nơi đều là màu đỏ, hỉ khí tràn đầy.
Hôm nay mặc dù không phải là ngày chính thức thành hôn, nhưng cũng phải làm một bữa tiệc. Một là đãi người của Tào gia đến đưa đồ cưới, hai là rất nhiều phụ nhân trong thôn tới chuẩn bị đồ ăn, cũng phải sắp xếp mấy bàn.
Trời còn chưa sáng, trong sân đã bận rộn ngất trời.
Vương thẩm dẫn theo mười mấy phụ nhân đang giết gà vịt làm cá. Vương Vĩnh Thành dẫn theo bảy tám hán tử đang giết heo, Triệu An Giang thì đang làm thịt dê.
Nhìn thấy cảnh tượng này, người trong thôn bắt đầu chảy nước miếng. Tiệc cưới này cũng quá phong phú, gà vịt thịt cá thì không nói, ngoài ra còn có cả thịt dê. Thịt dê chính là mỹ vị chỉ quý tộc mới ăn được, nương Đại Sơn thế mà lại nỡ mua nhiều đầu dê như vậy, cái này phải tốn bao nhiêu bạc đây chứ?
Trình Loan Loan lần này đúng là tiêu không ít bạc, chỉ riêng dê đã mua ba mươi bốn mươi con, chủ yếu là làm dê nướng nguyên con. Dù sao nàng hiện tại là Tuệ Nhũ nhân, nhi tử đại hôn, hơn nữa còn mời không ít đại nhân vật có mặt mũi đến đây, bàn tiệc này nói cái gì cũng phải tăng thêm một chút cấp bậc.
Trù nương chính là Ngô Tuệ Nương, người phụ việc chính là Xuân Hoa và Trình Phóng, hơn hai mươi phụ nhân trong thôn làm việc vặt. Hôm nay không nấu ăn, chỉ là chuẩn bị các nguyên vật liệu cần thiết cho bữa tiệc ngày mai, trước khi khai tiệc trực tiếp cho vào nồi nấu là được, vừa thuận tiện lại nhanh chóng.
Chúng phụ nhân trong tay vội vàng, miệng cũng không nhàn rỗi, vây quanh một chỗ nói chuyện phiếm.
"Nghe bà mối Triệu nói, hôm nay Tào gia đến đưa đồ cưới."
"Đồ cưới của Tào gia đại tiểu thư, vậy khẳng định sẽ cực kỳ nhiều, nghe nói người có tiền đều là sáu mươi bốn rương đồ cưới đấy."
"Trời đất, sáu mươi bốn rương à, đồ cưới của tất cả các cô nương trong thôn chúng ta cộng lại cũng không có nhiều như vậy đâu."
"Nhị Cẩu thật là may mắn, thế mà lại cưới được Tào gia đại tiểu thư, đồ cưới của Tào gia hắn cả đời cũng tiêu không hết đi."
"Cũng may Nhị Cẩu không kết hôn sớm, nếu không làm sao có vận khí tốt như vậy..."
Người trong thôn nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng nói đùa, Tôn Thủy Cần ngồi bên cạnh hái rau, lại rũ mắt xuống, trong đôi mắt đẹp của nàng ta là một mảnh ảm đạm.
Một đám người bận rộn từ lúc mặt trời chưa mọc đến tận khi mặt trời ló dạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận