Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1714: Tây Nhung Quốc đầu hàng (2)

Tam vương tử đi tới, chắp tay với người ngồi trên long ỷ, "Phụ vương bị người mưu hại đến bước này, bán thân bất toại, theo lý nên dưỡng bệnh thật tốt chứ không phải mang thân bệnh vào triều, thân là nhi tử, theo lý nên vì phụ vương phân ưu. Từ hôm nay trở đi, phụ vương hãy dưỡng bệnh thật tốt, những quốc sự này cứ giao cho nhi thần xử lý đi."
Vương Tây Nhung không thể tin:
"Nghịch tử! Ngươi dám bức Vương thoái vị!"
"Đây sao có thể là ép buộc?"
Tam vương tử thản nhiên nói, "Tây Nhung lâm nguy quốc đô bị vây, lúc này, cần minh chủ chủ trì đại cục, phụ vương là một bệnh nhân, đầu óc khó tránh khỏi hồ đồ. Người đâu, dẫn Vương về tẩm cung nghỉ ngơi thật tốt!"
Một bóng người quen thuộc từ cửa đi vào, là Lệ phu nhân bị tống vào lãnh cung hồi lâu trước kia.
Lệ phu nhân dẫn bảy tám cung nhân đi vào, hành lễ với Vương Tây Nhung, cười duyên nói:
"Vương bị bệnh, vậy nên dưỡng bệnh cho tốt, thiếp đến hầu hạ ngài."
Nàng ta tiến lên đỡ cánh tay Vương Tây Nhung, móng tay không chút lưu tình hung hăng véo một cái.
Vương Tây Nhung trợn mắt nhìn nàng ta.
Nàng ta cúi đầu, ghé vào bên tai hắn nói:
"Lúc Vương tống thiếp vào lãnh cung, thiếp cho rằng đây chỉ là kế tạm của Vương, nhưng lâu như vậy rồi, Vương chưa bao giờ bước vào lãnh cung một bước, hơn nữa năm hài tử mà thiếp sinh cho ngài từng người từng người gặp chuyện không may trước mắt Vương... Vương tuyệt tình như vậy, nhưng thiếp thì không thể tuyệt tình như vậy, yên tâm, thiếp nhất định sẽ chiếu cố Vương thật tốt, để cho Vương chút thể diện mà nhắm mắt."
Nói xong, nàng ta đưa mắt ra hiệu cho cung nhân phía sau.
Bảy tám cung nhân mới mặc kệ Vương Tây Nhung nổi giận, tiến lên nâng hắn lên đặt ở trên kiệu, trực tiếp khiêng ra khỏi đại điện.
Tam hoàng tử không chút kiêng dè ngồi ở trên long ỷ, hắn nhìn về phía các đại thần kinh hồn bất định phía dưới, mở miệng nói:
"Kỵ binh Tây Nhung chúng ta dũng mãnh thiện chiến, lần này là thua về mặt vũ khí, nếu một mực đối kháng, ngoại trừ tăng thêm tử thương thì không có bất kỳ chỗ tốt nào. Chẳng bằng giơ tay đầu hàng, đợi chiến sự ngừng lại, nghỉ ngơi lấy lại sức, nghiên cứu ra quả bom kia, lúc tái chiến lần tiếp theo, chúng ta chưa chắc lại thua. Đầu hàng không phải bởi vì chúng ta yếu mà là để lần đối chiến tiếp theo tốt hơn, các ngươi nói có phải hay không?"
Đại tướng là người đầu tiên lên tiếng:
"Vương Thái tử anh minh!"
Hắn trực tiếp xưng Tam hoàng tử là Vương Thái tử, trong lúc vô hình đã đưa thân phận Tam hoàng tử lên.
Sau khi người quỳ gối bên dưới cân nhắc một phen, biết vương vị này sớm muộn gì cũng rơi vào trên đầu Tam hoàng tử, Vương Thái tử đầu tiên sớm đã chết, Vương thái tử thứ hai ngã gãy chân, mắt Tứ hoàng tử bị mù, mấy vị vương tử phía sau tuổi còn nhỏ, ngoại trừ Tam hoàng tử, ai còn có thể đảm nhiệm trọng trách lớn thế này?
Vì thế, mọi người đồng loạt cao giọng nói:
"Vương Thái tử anh minh, cẩn tuân ý chỉ của Vương Thái tử!"
Chiếu thư đầu hàng của Tây Nhung Quốc đến sớm hơn Trình Loan Loan tưởng tượng một chút.
Đại Vũ đưa ra một số yêu cầu:
Thứ nhất, không đền bù, trả lại chín tòa thành trì hai mươi năm trước bị cướp đi, người Tây Nhung trong vòng ba ngày phải dọn đi.
Thứ hai, trong những năm này đối chiến với Tây Nhung, nước Đại Vũ tử thương vô số, Tây Nhung Quốc phải bồi thường mười vạn lượng bạc trắng, có thể dùng trâu dê ngựa vật tư để khấu trừ.
Thứ ba, Tây Nhung phải trả lại thi thể ba mẫu tử Thái Bình công chúa.
Thứ tư...
Sau khi những yêu cầu này được đưa qua, Tây Nhung Quốc đồng ý vô điều kiện.
Đến lúc này, hai nước kết thúc giao chiến.
Nước Đại Vũ cùng Tây Nhung Quốc đối kháng nhiều năm như vậy, đây là thắng lợi đầu tiên, hơn nữa không đến một vạn thương vong đã diệt trừ bạo ý Tây Nhung, chỗ đóng quân ai cũng vui mừng.
Vốn cho rằng chiến tranh sẽ kéo dài ít nhất ba tháng trở lên, lương thảo chuẩn bị cực kỳ sung túc, mà nay chiến sự sớm kết thúc, vả lại gần lễ mừng năm mới, vì thế, nơi đóng quân mở tiệc mừng náo nhiệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận