Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 211: Thu thập thảo dược làm thí nghiệm 1

Mùa hè nắng chói chang.
Trên núi rợp bóng cây nhưng một đường đi lên cũng nóng đổ một thân mồ hôi.
Trình Loan Loan hướng về phía khu vực hẻo lánh ít người đi, khi đến trong phạm vi một thước có xuất hiện thảo dược, thương thành sẽ nhắc nhở nàng.
Ngược lại gặp được rất nhiều dược liệu phổ biến, ví dụ như bồ công anh, cây gai, muối ô đầu vân vân, đều là thảo dược mọc giống như cỏ dại trên sườn núi ven đường. Người trong thôn Đại Hà mỗi khi có triệu chứng đau đầu chóng mặt, bị ngã bị thương gì đó đều sẽ cố gắng chịu đựng, chịu không nổi nữa liền tự mình tìm những dược liệu này dùng trước, trị không được thì cuối cùng mới đi tìm Trịnh lang trung bắt mạch hốt thuốc.
“Đây là kim tiền thảo.”
Trình Chiêu đột nhiên dừng lại:
“Loại thảo dược này hình như có thể sát trùng, trong chuồng gà vịt có nhiều muỗi, nhị cô, có cần hái một chút trở về thử xem không?”
Trình Loan Loan có chút kinh ngạc nhìn hắn:
“Cháu còn hiểu dược lý nữa à?”
Trình Chiêu lắc đầu:
“Trong thư viện Nam Phủ có thư quán, cháu từng mượn một cuốn bách khoa toàn thư thảo dược đọc qua để rèn luyện tăng cường trí nhớ. Cháu đã học qua dược tính của một vài thảo dược, nhưng cũng không hiểu dược lý cho lắm.”
Trình Loan Loan mím môi.
Khoa khảo không thi những thứ này nhưng hắn vẫn tìm học.
Đứa chất tử này lớn lên trong hoàn cảnh như ở Trình gia, được toàn bộ Trình gia từ trên xuống dưới cưng chiều, được cả thôn Trình gia tâng bốc lên cao như vậy mà vẫn không sinh hư, thật là hiếm thấy.
Từ trên cao ngã xuống, cũng không hề oán hận.
Nàng nhẹ giọng mở miệng hỏi:
“Cháu bị thư viện Nam Phủ đuổi học, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Sắc mặt Trình Chiêu rũ xuống, chuyện này hắn không nói qua với bất luận kẻ nào, lão tú tài đã từng dạy hắn cũng không biết.
Hắn không muốn bất cứ ai phải lo lắng cho mình, hắn muốn tự mình thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn này.
Nhưng hiện tại khi nhị cô vừa hỏi, ủy khuất trong lòng hắn không hiểu sao lại dâng lên.
Giọng nói của hắn hơi khàn khàn:
“Cháu không có gian lận, nhưng tiên sinh tìm được chứng cứ gian lận, còn có nhân chứng vật chứng, trước chứng cứ, sơn trưởng cũng không có cách nào bảo vệ cháu...”
Trình Loan Loan truy hỏi:
“Cháu có biết là ai đã vu hãm cháu không?”
“Một người là nhi tử của huyện lệnh trấn Phượng Hoàng, một người khác là đệ đệ thê tử của phú thương trấn Bạch Vân. Hai người này ở thư viện tác oai tác quái, đã mấy lần lôi kéo cháu. Sau khi bị cháu cự tuyệt, thẹn quá hóa giận, vu oan hãm hại...”
Trình Chiêu siết chặt nắm đấm:
“Một người có quyền, một người có tài, cháu lại không quyền không thế, đối kháng như thế nào. Có lẽ, đời này của Trình Chiêu cháu liền dừng lại ở đây.”
Trình Loan Loan nở nụ cười:
“Nếu cháu cảm thấy sẽ dừng lại ở đây, vì sao đêm khuya lại chăm chỉ học tập như thế?”
Mấy đêm nay, khi nàng ngủ ở trong phòng, có thể nghe được thanh âm khe khẽ của Trình Chiêu, không phải đang nói chuyện trong mộng mà là đang đọc sách.
Trong đêm tối không có ánh sáng, Trình Chiêu không có khả năng lấy ra quyển sách để đọc, hẳn là hắn dựa vào trí nhớ trong đầu để đọc sách. Hắn thoạt nhìn giống như là chấp nhận số phục, kì thực, vẫn hy vọng có thể tiếp tục đi trên con đường này đi tới đích.
Nàng mở miệng nói:
“Thư viện Nam Phủ khai trừ cháu cũng không có nghĩa là cháu mất đi tư cách tham gia thi viện. Chỉ cần có người đảm bảo cho cháu, cháu vẫn có thể tham gia khoa khảo như cũ.”
Trình Chiêu cười khổ.
Tham gia khoa cử có hai loại phương thức đảm bảo. Loại thứ nhất chính là loại phổ biến nhất, cũng là phương thức hắn dự định trước đây, năm đồng sinh bảo đảm cho nhau, nếu một người xuất hiện hành vi gian lận, bốn người khác cũng sẽ bị liên lụy.
Mà hắn có đã có án tích “gian lận”, toàn bộ thư viện còn ai nguyện ý đảm bảo cho hắn nữa đây?
Về phần phương thức thứ hai, là do lẫm thiện sinh quan học đứng ra đảm bảo cho hắn, nhưng hắn chỉ là một học tử trong thôn, làm sao quen biết được quan học nào.
Cả hai con đường trước mặt hắn đều bị chặn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận