Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1708: Tập kích của Tây Nhung quốc (2)

Bên bắc tuyến gió tuyết cực lớn, núi tuyết liên miên, bởi vì thời tiết khắc nghiệt, binh lực đóng thủ của hai nước đều không quá nhiều.
Nhưng bởi vì vương thất Tây Nhung xảy ra chuyện, cộng thêm Tuệ phu nhân trốn thoát, thượng tướng Tây Nhung đã không màng nhiều như thế, hắn phải đánh một trận thắng để cổ vũ sĩ khí.
Hắn sắp xếp mười vạn kỵ binh từ tuyến bắc giẫm tuyết mà vào, đánh với ba vạn tướng sĩ nước Đại Vũ đóng thủ ở tuyến bắc.
Người phụ trách chỉ huy tuyến bắc là Xa Kỵ tướng quân, hắn bình tĩnh ung dung bảo các tướng sĩ chuẩn bị nghênh chiến, đồng thời, chuyển toàn bộ hỏa dược trong kho ra.
Lần này đối chiến với Tây Nhung, hỏa dược mới là át chủ bài đỉnh nhất.
Một hàng người ném bom đứng ra, đợi khi lính Tây Nhung tới gần, hàng trăm quả lựu đạn đồng loạt ném ra.
"Đùng đùng đùng!"
Tiếng nổ không ngừng vang bên tai.
Vào lúc này, Xa Kỵ tướng quân phát hiện dị thường, lớn tiếng nói:
"Tay ném lựu đạn dừng lại một chút!"
Tất cả tay ném lựu đạn lập tức dừng động tác.
Sau khi dừng ném, đợi khói thuốc súng tan đi, rất nhanh đã có thể nhìn thấy hướng Tây Nhung lại có rất nhiều người đi tới.
Những người đó gần, gần, ngày càng gần... Sau đó lính của nước Đại Vũ nhìn rõ, người đi ở phía trước nhất căn bản không phải là lính Tây Nhung mà là lão nhân phụ nhân hài tử của Nguyệt Thị tộc!
Vừa nãy họ ném ra nhiều lựu đạn như vậy, không phải người Tây Nhung bị nổ chết, mà là lão bách tính vô tội của Nguyệt Thị tộc!
Xa Kỵ tướng quân tức giận quát:
"Tạp chủng Tây Nhung, bỉ ổi! Vô sỉ! Thế mà lại lấy lão bách tính bình thường của nước khác làm thuẫn thịt!"
Phó tướng dưới trướng nói:
"Còn ném lựu đạn không?"
Ném, hay không ném, đây là một vấn đề.
Khoảnh khắc này Xa Kỵ tướng quân vốn không biết nên quyết định thế nào.
Vào lúc hắn suy nghĩ, tiếng vó ngựa vang lên, phía sau lão nhân hài tử Nguyệt Thị tộc đột nhiên xuất hiện hơn vạn kỵ binh, những kỵ binh đó tay cầm cung tiễn dẫn lửa, hàng nghìn tới vạn hỏa tiễn phá không lao tới, tay ném lựu đạn đứng ở trước nhất còn chưa kịp phản ứng, lựu đạn trong tay đã bị hỏa tiễn châm cháy, nổ đùng đùng đùng một vùng.
Bên nước Đại Vũ lập tức loạn lên.
"Xa Kỳ tướng quân bình tĩnh!"
Hạ Tiêu cưỡi ngựa tới:
"Ta đã dẫn tám vạn người tới chi viện!"
Triệu Tam Ngưu và Nguyễn Minh Châu cũng nằm trong quân chi viện.
Lúc ở kinh thành, điều hai người mong mỏi nhất chính là có một ngày có thể lên chiến trường.
Bây giờ lên chiến trường rồi, hai người họ cũng biểu hiện ra dũng khí đủ lớn, mỗi người dẫn tiểu đội ngàn người xông thẳng vào sâu trong lính Tây Nhung.
Kỵ binh Tây Nhung và lính nước Đại Vũ giao chiến với nhau.
Lúc này, lựu đạn đã rút khỏi chiến trường, tác chiến cự ly gần là so kinh nghiệm và độ nhạy bén.
Kỵ binh Tây Nhung ai ai cũng dũng mãnh hiếu chiến, mà số lính chi viện của nước Đại Vũ, tuy là hán tử thân cường lực tráng được chọn ra từ trong tân binh, nhưng so với kẻ thù, họ vẫn yếu hơn, tân binh lần lượt ngã xuống... "Tiếp tục như vậy không được!"
Triệu Tam Ngưu đỏ mắt:
"Sư phụ, rút lui đi!"
Trong những tân binh ngã xuống, có mấy người hắn quen, hắn không thể trơ mắt nhìn những người này chết trước mắt hắn... Mặt Hạ Tiêu toàn là máu, hắn vuốt mặt, nhìn về lính Tây Nhung ngày càng nhiều ở phía xa, lòng biết nếu đối kháng trực diện chắc chắn nước Đại Vũ sẽ thua.
Hắn lập tức quyết định:
"Lui!"
Một tiếng lệnh xuống, lính của nước Đại Vũ bắt đầu rút lui có trật tự.
Dưới trướng Xa Kỵ tướng quân có ba vạn người, cộng thêm tán vạn người do Hạ Tiêu dẫn tới chi viện, tổng cộng mười một vạn, trong sự tập kích của Tây Nhung, đã chết hơn ba nghìn, bị thương hơn tám nghìn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận