Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1027: Cháu cảm thấy xứng đáng không? (1)

"Thẩm, nhà chúng cháu thật sự có lỗi với ngài."
Triệu Thiển Căn nhét mạnh túi tiền to vào trong tay Trình Loan Loan, vẻ mặt áy náy khó yên.
"Đây là một nghìn lượng bạc, vừa tìm được là cháu lập tức vội vã đưa đến đây cho thẩm. Cháu cũng không còn mặt mũi nào mà tiếp tục làm việc ở phường, từ ngày mai trở đi sẽ không đến làm nữa...."
Trước đây hắn cứ nghĩ có thể lấy Thủy Cần làm thê là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời này của mình.
Mà sau khi xảy ra chuyện như vậy hắn mới biết suy nghĩ của mình sai lầm nhường nào.
Nếu Thủy Cần biết sai chịu sửa, chủ động giao một nghìn lượng bạc ra rồi đến dập đầu xin lỗi thẩm thì hắn có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra cả.
Nhưng Thủy Cần không những không biết mình làm sai mà sau khi sinh đứa nhỏ rồi ở cữ xong, mỗi ngày đều vào thành xem cửa hiệu mặt tiền, trong thôn tin đồn bay khắp nơi nhưng nàng ta hoàn toàn không thèm để ý, một lòng muốn mua cửa hiệu, trở thành người thành thị.
Mỗi lần sau khi nàng ta đi vào thành hắn đều sẽ tìm kiếm nơi nàng ta cất số tiền một nghìn lượng bạc kia khắp mọi ngóc ngách trong nhà. Hôm nay rốt cuộc cũng tìm được, hóa ra bị Thủy Cần giấu trên xà nhà....
Trình Loan Loan thấy túi tiền kia cũng không biết nên nói gì cho phải.
Từ sau khi Tôn Thủy Cần làm ra chuyện đó liền trở thành đối tượng phê phán chửi rủa của nhóm thôn dân. Chỉ cần có người nhắc đến tên của nàng ta thì sẽ bị chửi mắng, liên lụy đến việc thanh danh của thôn Quế Hoa cũng càng ngày càng xấu. Mà khoảng thời gian này trong nhà Triệu Thiển Căn cũng xảy ra cãi vả liên miên. Lần trước Tôn Thủy Cần bị bà bà tát mấy bạt tai còn chạy đến chỗ nữ chủ nhiệm mới nhậm chức trong thôn để kiện cáo, suốt ngày ồn ào náo loạn đến mức gà bay chó sủa.
"Thẩm, nương cháu nói muốn cháu hưu Thủy Cần, để nàng ấy rời khỏi thôn Đại Hà, nhưng nàng ấy vừa mới sinh con, đứa bé còn nhỏ như vậy...."
Triệu Thiển Căn mím môi lẩm nhẩm:
"Cháu nhất định sẽ khuyên Thủy Cần sống cho yên phận, van cầu thẩm đừng trách nàng ấy nữa...."
"Ta sẽ không truy cứu chuyện kia, cũng sẽ không tiếp tục nhắc lại nữa nhưng cháu cũng nên suy nghĩ rõ ràng xem sau này rốt cuộc nên sống thế nào."
Trình Loan Loan đẩy túi tiền to lại cho hắn:
"Hàng tồn trong kho hàng của ta đã thanh lý sạch từ lâu rồi, ta không bị lỗ vốn, không cần phải bồi thường một nghìn lượng bạc này."
Ở thời cổ đại không có pháp chế ràng buộc thì hành vi đó của Tôn Thủy Cần không thể nói là sai cho nên nàng cũng không thể nhận một nghìn lượng này được.
Nhưng nếu Tôn Thủy Cần đã dám làm chuyện như vậy thì sẽ phải gánh chịu nguy cơ bị đuổi khỏi thôn Đại Hà.... Không phải nhóm thôn dân muốn đuổi nàng ta đi mà sau khi nàng ta trở thành con chuột bị người người trong thôn quát đánh thì vốn không có cách nào tiếp tục sinh sống ở thôn nữa. Chỉ là đáng thương cho cả nhà Triệu Thiển Căn, cả nhà toàn người tốt nhưng lại vô duyên vô cớ bị liên lụy.
"Không không không, thẩm nhất định phải nhận lấy."
Triệu Thiển Căn nào dám cầm lại túi tiền, nếu không cuộc sống đời này của hắn đều ngày ngày khó yên.
Ngay giữa lúc hai bên đang đùn qua đẩy lại thì Diệp Tử vội vàng bước từ cửa vào:
"An nhân, Thiển Căn tẩu đến đây, nhất định muốn vào, đã bị Trình Giáp ngăn lại rồi."
Từ sau khi Tôn Thủy Cần bị ghi vào danh sách đen thì không còn được phép vào trong viện nữa, hạ nhân trong viện mỗi khi nhắc tới nàng ta đều có vẻ mặt chán ghét.
Sắc mặt Triệu Thiển Căn thay đổi:
"Không phải nàng ấy vào thành xem cửa hiệu mặt tiền rồi ư? Sao lại quay về nhanh như vậy? Thẩm nhanh chóng cất tiền vào đi, cháu đưa nàng ấy về trước...."
"Thiển Căn."
Trình Loan Loan mở miệng gọi hắn lại:
"Vì nàng ta mà từ bỏ công việc tổ trưởng của phường xà bông, cháu cảm thấy có xứng đáng không?"
Triệu Thiển Căn cúi đầu nói:
"Cho dù có xứng đáng hay không thì cháu cũng chỉ có thể làm như vậy."
Bà nương của hắn phạm phải lỗi lớn như vậy, nếu hắn còn mặt dày ở lại kiếm tiền của thẩm thì quả thật quá không hiểu chuyện.
"Cháu đã quyết định rồi thì ta sẽ không tiếp tục khuyên nữa nhưng cháu phải nhớ kỹ, chỉ cần cháu muốn trở về thì bất kỳ lúc nào ta cũng chào đón."
Trình Loan Loan đi qua, trịnh trọng đặt túi tiền vào tay hắn:
"Số bạc này quả thật không thuộc về tức phụ cháu nhưng cũng không nên thuộc về ta. Ta đề nghị cháu đưa cho lý chính thúc, quyên vào tài vụ thôn, có khoản tiền này, chúng ta mới có thể xây dựng thôn ngày càng tươi đẹp."
Lúc này Triệu Thiển Căn mới cầm lại túi tiền to:
"Được, cháu nghe thẩm cả."
Hắn xoay người đi ra ngoài, thấy Tôn Thủy Cần đang chờ ở cổng viện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận