Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1665: Mưu kế của Trình Loan Loan (1)

"Ngày đó lúc bị binh kỵ Tây Nhung vây bắt, cánh tay phải của Vương gia đã bị thương, thật vất vả mới tốt lên một chút, đêm qua hắn chọc giận Vương Tây Nhung, vết thương cũ tái phát không nói, trên mặt còn có thêm rất nhiều vết thương mới."
Nguyễn Minh Châu đáp lời, "Tướng quân cũng bị thương, nhưng nhiều ngày như vậy đã dưỡng không kém nhiều lắm, Loan Loan di không cần lo lắng."
Triệu Tam Ngưu bổ sung:
"Vương gia thân phận tôn quý, sư phụ dụng binh như thần, Tây Nhung Quốc kiêng kị hai người bọn họ, cho nên vẫn phái người nghiêm mật giám sát."
Trình Loan Loan lại một lần nữa cảm thấy may mắn vì mình là một phụ nhân, hơn nữa còn là một phụ nhân có vẻ tay trói gà không chặt, cho nên Vương Tây Nhung khinh thường không phái binh canh giữ nàng.
Nhưng dù vậy, muốn thoát khỏi thâm cung cũng không dễ dàng.
"Tin tức chúng ta mất tích, ít nhất phải một tháng sau mới có thể báo lên triều đình, mà triều đình cũng không biết rốt cuộc chúng ta bị ai bắt đi, muốn điều tra rõ chuyện này cũng phải ít nhất một hai tháng, sau đó lại phái binh tới cứu, sợ là năm sau mới đi..."
Trình Loan Loan mở miệng nói, "Cho nên, chúng ta nhất định phải có một người trở về báo tin tới cứu viện."
Nhiều người trốn như vậy là không thực tế, nàng không có bản lĩnh lớn như vậy.
Chuyện nàng có thể làm chính là, nghĩ biện pháp sắp xếp một người trốn khỏi cung điện Tây Nhung, đi đến Bắc Cương nơi đóng quân gần nhất báo tin cầu cứu.
Quốc gia đến cứu viện mới có thể đảm bảo an toàn cho nhiều người được.
Triệu Tam Ngưu lập tức nói:
"Nương, con hộ tống người trốn đi."
Nguyễn Minh Châu gật đầu:
"Thêm con nữa, nhất định đảm bảo Loan Loan di thuận lợi trốn khỏi khỏi nơi này."
"Hai người suy nghĩ kỹ một chút, nếu ta mất tích, những người khác sẽ có kết cục gì?"
Trình Loan Loan giơ tay gõ đầu hai người bọn họ, "Vốn ta định để Hạ Tiêu nghĩ cách ra ngoài, nhưng bên hắn sợ là có chút không tiện, cho nên, nhiệm vụ trọng đại gian khổ này giao cho hai người các con. Tam Ngưu quá lỗ mãng, Minh Châu thận trọng một chút, hai người các con hợp tác, làm ít công to."
Triệu Tam Ngưu bắt lấy cánh tay Trình Loan Loan:
"Con không đi, con muốn ở lại bảo vệ nương."
"Đứa nhỏ ngốc, con trốn ra ngoài chính là tìm cứu binh cứu nương ra ngoài đó."
Trình Loan Loan bất đắc dĩ vỗ vỗ mu bàn tay hắn, "Chẳng lẽ con để Minh Châu đi một mình đến Bắc Cương cầu cứu, sức lực của nàng không bằng con, lỡ như trên đường..."
"Con khỏe lắm."
Nguyễn Minh Châu vỗ ngực, "Con lợi hại hơn Triệu Cảnh Vu nhiều, Loan Loan di tin con đi, con khẳng định sẽ hoàn thành công việc..."
Không phải Trình Loan Loan không tin nàng, mà là, chuyện nguy hiểm như vậy, ít nhất phải có hai người ở cùng nhau, nhiều ít vẫn có người chăm sóc.
Bất kể là Tam Ngưu hay Minh Châu đều là hài tử, nàng không hy vọng bất cứ đứa nào gặp chuyện không may.
Nàng khuyên can mãi, Triệu Tam Ngưu cuối cùng cũng gật đầu.
Sáng sớm ngày hôm sau, bốn thị vệ phụ trách canh gác tiểu viện từ từ tỉnh lại, bọn họ nhìn thấy bình rượu uống sạch trên mặt đất, lập tức giật mình một cái thanh tỉnh, nếu đêm qua Đại tướng tới đây, nhìn thấy bọn họ uống rượu say mất, nhất định sẽ bị đánh hai mươi trượng, may mà Đại tướng không tới đây, việc bọn họ thất trách cũng vẫn chưa bị phát hiện...
Bốn thị vệ liếc nhau, động tác nhanh chóng hủy chứng cớ.
Trình Loan Loan vẫn dẫn người bên cạnh đi làm ruộng thử nghiệm như cũ.
Mười mẫu đất cần canh tác sâu một lần, sau đó dùng cỏ cây tro bụi phân và nước tiểu các loại vật bón phân, lúc đó, toàn bộ ruộng thử nghiệm đều phải dùng tường vây vây lại, hơn nữa ở tường vây bên trong có vô số bếp lò, bếp lò phải mười hai canh giờ không gián đoạn đốt than củi, bảo đảm nhiệt độ ruộng thử nghiệm, không chỉ có như thế, còn muốn giữ các loại độ ẩm thổ nhưỡng... Lúc người nước Đại Vũ làm việc, toàn bộ quá trình quan viên Tây Nhung Quốc đi cùng ghi chép, mỗi một chi tiết đều sẽ viết ở trên giấy, còn có chuyên môn sao chép một lần, đủ để nhìn ra Tây Nhung Quốc đối với chuyện này coi trọng như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận