Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 856: Mọi nghề đều thuộc loại hèn kém (2)

Trên mặt Tôn thị lập tức hiện ra vẻ uất ức, chẳng phải nàng ta chỉ hy vọng Hiên Hiên làm rạng rỡ tổ tông Triệu gia sao? Nàng ta sai chỗ nào chứ?
"Khụ, tam thẩm, Hiên Hiên còn nhỏ, không phải vội."
Trình Chiêu nhẹ giọng nói:
"Trẻ em ba tuổi học vỡ lòng, ba tuổi đưa đến học đường trong thôn là được rồi, Ngu phu tử "giáo thư dục nhân" rất có bản lĩnh."
Nghĩa là không những dạy chữ mà còn bồi dưỡng cả về đạo đức.
Tôn thị bĩu môi, nếu Ngu phu tử thật sự có bản lĩnh thì sẽ không làm phu tử ở một nơi hoang vu hẻo lánh như nơi này.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt không tán thành của tất cả mọi người trong phòng, nàng ta đành phải đè nén chút lòng riêng lại. Dù sao nhi tử còn nhỏ, cứ từ từ tính toán vậy.
Sau khi cả nhà tưng bừng náo nhiệt ăn cơm xong, Trình Loan Loan thấy Triệu lão thái thái và Văn thị đưa theo Triệu Đại Vượng đến Vương gia, còn xách rất nhiều quà tặng trên tay.
Tết Đoan Ngọ vốn là dịp họ hàng thân thích, hàng xóm láng giềng trong thôn tặng quà cho nhau nên cũng không khiến nhiều người chú ý lắm.
Nếu thuận lợi bàn việc cưới xin thì tất cả mọi người đều vui mừng còn nếu không thuận lợi thì cũng sẽ không có tin đồn xấu nào bị truyền ra.
"Tiểu Chính, con đợi lát nữa hẵng về."
Trình Loan Loan xắn tay áo nói:
"Ta và Đại Sơn đến hồ hái vài nhánh ngó sen, con mang về cho tổ mẫu con nếm thử, người ăn chay nhất định sẽ thích mấy thứ này. Chiêu Nhi, con cũng chờ một lát."
Quan hệ giữa nàng và Trình gia gần đây đã dịu lại, để Chiêu Nhi đưa một ít đồ ăn về cũng không sao.
Thẩm Chính cũng xắn tay áo lên:
"Can nương, con đi với mọi người."
Hồ sen ở ngay sau nhà, đẩy cửa ra còn có một con đường lát gỗ, xuyên qua con đường lát gỗ là sẽ đến cạnh hồ sen.
"Hóa ra đây là sen."
Thẩm Chính kinh ngạc nói:
"Nghe nói năm trước, thôn Đại Hà đã dựa vào thứ này để sống sót qua nạn đói."
Trình Loan Loan gật đầu:
"Bây giờ lá sen đều đã lớn hơn, chờ nửa tháng nữa sẽ có nụ hoa, sau đó nở hoa rồi kết thành hạt sen, tới mùa thu là có thể ăn ngọc măng."
"Nửa tháng sau mới có nụ hoa sao?"
Thẩm Chính vươn một ngón tay:
"Can nương, ngài xem bên kia đi, màu hồng phấn, có phải là hoa sen không?"
Trình Loan Loan ngẩng đầu nhìn lên, còn không phải sao, trong hồ, giữa lá sen tròn tròn là một nụ hoa hồng nhạt duyên dáng yêu kiều, đẹp cực kỳ, không ngờ gốc sen này lại nở sớm như vậy.
"Bích diệp hỉ phiên phong, hồng anh nghi chiếu nhật" Thẩm Chính không khỏi cảm thán một câu:
"Hóa ra hoa sen lại đẹp như vậy."
Câu Thẩm Chính trích trong bài Vịnh hà thi của Giang Hồng. Dịch nghĩa là Chiếc lá xanh biếc uyển chuyển theo làn gió, bông hoa hồng phấn tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Trong địa phận Hồ Châu không có hoa sen, dân chúng ở đây cũng không biết củ sen cho nên năm trước thôn Đại Hà vốn không biết trong lớp bùn lắng của hồ sen ẩn chứa nguồn lương thực dồi dào.
Thẩm Chính cũng xem như đã đi qua không ít nơi nhưng vẫn chưa tận mắt nhìn thấy hoa sen, chỉ mới nhìn thấy trong một số thơ ca hoặc tranh thủy mặc.
Trình Chiêu đứng ở bờ hồ, gật đầu nói:
"Đợi đến mùa hè rực rỡ, mảnh hồ sen này nhất định đẹp không sao tả xiết."
"Nhất chi hà hoa độc lĩnh phong tao, chẳng lẽ không đẹp sao?"
Nghĩa là: một đóa hoa sen có vẻ đẹp đứng đầu một phương.
Ánh mắt Thẩm Chính chợt lóe sáng:
"Hôm qua không phải Trịnh Vọng Phong có nói muốn tổ chức hội thi gì đó ở Vân Khê của huyện Phượng Hoàng sao, hàng năm ta đều đến Vân Khê ngắm hoa hạnh, ngắm đến phát chán rồi, không bằng mời mọi người đến thôn Đại Hà thưởng thức hoa sen chưa nhìn thấy bao giờ. Trình huynh, huynh cảm thấy thế nào?"
Trình Chiêu hơi cau mày:
"Hạnh Hoa uyển ở Vân Khê tiếp đãi văn nhân mặc khách, nhưng thôn Đại Hà...."
"Thôn Đại Hà đương nhiên cũng chào đón người đọc sách."
Trình Loan Loan vẩy vẩy nước trên tay áo:
"Cần ta chuẩn bị cái gì, chỉ cần nói thôi."
Bây giờ khu chợ trong thôn đã dần dần náo nhiệt hơn nhưng lượng người giao lưu buôn bán chỉ giới hạn trong thôn dân bản địa, một số hán tử ở thôn phụ cận đến làm công trong thôn và một ít quan sai, lưu lượng giao thương vẫn quá thấp.
Dùng phong cảnh du lịch để hấp dẫn dòng người, từ từ lan tỏa tiếng tăm ra xa, một ngày nào đó trong tương lai, khu chợ của thôn Đại Hà có lẽ sẽ trở thành trung tâm tập hợp và phân tán hàng hóa của các thôn trấn lân cận.... Đương nhiên đây là một quá trình dài đằng đẵng, không thể sốt ruột.
Bạn cần đăng nhập để bình luận