Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 221: Sói hoang tìm đến cửa (1)

Đêm càng khuya.
Trình Loan Loan đã dạy cho nhị nhi tử một bài học xong, Triệu Nhị Cẩu dường như đã mở ra cánh cửa của thế giới mới.
Nương của hắn tưởng tượng ra rất nhiều loại tình huống, thì ra đều là bẫy, nếu như nương không có biểu diễn trước một lần, nhất định hắn sẽ rơi vào bẫy.
Hắn bị lừa gạt cũng không sao, hắn chỉ sợ liên lụy đến những người khác trong nhà.
Một bình rượu bị uống hết lúc nào không hay, đầu hắn có chút choáng váng, lúc đứng lên lảo đảo thiếu chút nữa lăn từ trên đồi xuống.
Trình Loan Loan kéo hắn lại kịp thời.
"Nương, hình như con thật sự say rồi..."
Triệu Nhị Cẩu ấn hai bên thái dương:
"Con thấy rất nhiều ánh mắt màu xanh lục."
Trình Loan Loan đỡ hắn, cười nói:
"Nói nhảm, làm gì có người có ánh mắt màu xanh lục chứ, đi thôi, nương đỡ con đi về nhà."
Lúc này đêm đã rất khuya, phía xa xa đống lửa cũng đã tắt, thôn Đại Hà chìm vào trong giấc ngủ say, chỉ có gió đêm thổi qua rừng cây phát ra tiếng xào xạc, còn có tiếng côn trùng kêu tiếng chim hót vào ban đêm.
Triệu Nhị Cẩu nhìn về phía xa:
"Ngay bên kia, một đôi, hai đôi, ba đôi, bốn đôi..."
Hắn nói rất cụ thể, Trình Loan Loan cũng nhìn sang.
Không nhìn thì không sao, vừa nhìn đã giật nảy mình, quả nhiên là đôi mắt xanh mướt, bốn đôi là tám con mắt, đặc biệt nổi bật trong đêm tối đen.
"Đây là sói..."
Trình Loan Loan hít sâu một hơi.
Trong nháy mắt Triệu Nhị Cẩu tỉnh rượu, hắn mở to hai mắt nhìn phía xa:
"Đúng, là sói, hình như là đến nhà chúng ta, người trong nhà khẳng định đều đã ngủ, con chạy về đánh thức bọn họ!”
Hắn cất bước chạy xuống.
Trình Loan Loan túm chặt lấy hắn.
Lúc này xông trở về sẽ làm bọn sói hoang giật mình, sói bị sợ hãi nhất định sẽ tấn công con người.
Sói trên núi thôn Đại Hà chưa từng xuống núi, luôn cùng dân làng là nước giếng không phạm nước sông, vì sao đêm nay lại đột nhiên xuống núi đến nhà bọn họ?
Chẳng lẽ, là vì gà vịt trong nhà?
Nếu như chỉ là ăn trộm gà vịt, cũng không cần quá lo lắng, bầy sói ăn no bụng tự nhiên sẽ rời đi.
Nhưng nếu chẳng may có chuyện gì thì sao?
Trình Loan Loan sờ sờ tay áo Triệu Nhị Cẩu, bên trong có cất mồi lửa.
Nàng thấp giọng nói:
"Đốt lửa trước đi, nếu thấy lửa, bầy sói chắc là sẽ chạy trốn, đừng hoảng hốt, bình tĩnh..."
Triệu Nhị Cẩu gật đầu, lập tức khom lưng đi nhặt cỏ khô, đã lâu không có mưa, cỏ khô vừa đụng phải lửa đã bốc cháy.
Trình Loan Loan tìm một khúc gỗ to, quấn một vòng cỏ khô rồi châm lửa, giơ ngọn đuốc chậm rãi tới gần sân nhà mình.
Ngọn đồi này ở cuối thôn, cách sân nhà nàng cũng không xa, đi một lát đã đến cửa sân, trong sân rất yên tĩnh, ngay cả tiếng gà vịt kêu thảm thiết cũng không nghe thấy.
Triệu Nhị Cẩu căng thẳng nắm lấy tay Trình Loan Loan, bảo vệ nương của mình ở phía sau, giọng nói có chút run rẩy:
"Những con sói này sẽ không trốn đi mà đặc biệt chờ chúng ta trở về?"
Trình Loan Loan cúi xuống:
"Sói hoang coi như thông minh, nhưng cũng không thông minh như vậy."
"Ô ô ô..."
Trong sân, đột nhiên vang lên tiếng nức nở của Tiểu Hắc.
Ngay sau đó, Đại Hắc cũng kêu lên, gà vịt cũng làm ầm ĩ.
Chỉ chốc lát sau, cửa nhà chính mở ra, Triệu Đại Sơn buồn ngủ từ trong phòng đi ra, mơ hồ nói:
"Có phải nương đã trở lại hay không... Chúa ơi, cái gì đây?"
Hắn nhìn thấy một hai ba bốn con sói hoang nằm trên mặt đất, sợ tới mức lui về phía sau.
Hắn vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Trình Loan Loan cầm cây đuốc ở bên ngoài sân, hoảng sợ nói:
"Nương, trong nhà có sói, bốn con sói..."
Trình Loan Loan nhíu mày, giơ đuốc đi vào.
Trên mặt đất sân, bốn con sói nằm ngổn ngang, Tiểu Hắc nằm sấp trên người một con sói cái, nức nở kêu không ngừng.
Sói mẹ vươn đầu lưỡi liếm tới liếm lui trên người Tiểu Hắc, đôi mắt sói màu xanh mướt của nó rơi vào trên người Trình Loan Loan, mang theo sự lạnh lẽo cảnh giác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận