Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1378: Ngươi là muốn chọc giận chết ta (2)

Hạ Tiêu lẳng lặng hỏi:
"Nếu chứng cứ là nhân chứng thì sao?"
Sắc mặt Hạ Hãn Hải xuất hiện tia chết chóc:
"Giết."
"À."
Hạ Tiêu cười lạnh.
Người phụ thân này của hắn đối xử với hắn tuyệt tình, đối với người không liên quan càng tuyệt tình hơn.
Vì sao trên người hắn lại chảy huyết mạch của Hạ gia, hắn thật sự vô cùng chán ghét Hạ gia, ở chỗ này, hắn cảm thấy ngạt thở.
Hắn lạnh giọng mở miệng:
"Nếu như ta cự tuyệt thì sao?"
"Ngươi không có tư cách cự tuyệt!"
Hạ Hãn Hải lên giọng, "Hạ gia sinh ngươi nuôi ngươi, đưa ngươi học võ, để ngươi có thành tựu bây giờ, ngươi nhất định phải hồi báo Hạ gia! Chuyện này liền giao cho ngươi, ngươi nhất định phải làm tốt cho ta!"
"Lão gia!"
Cửa thư phòng có một thân ảnh gầy gò đi tới, là Hạ phu nhân, bà đi tới trước mặt Hạ Tiêu, chắn trước mặt nhi tử, chậm rãi nói, "Nếu Tiêu Nhi đã không muốn thì coi như xong đi, chuyện này giao cho người khác cũng không phải không được..."
Hạ Hãn Hải lạnh lùng nói:
"Nam nhân nghị sự, ngươi đi vào làm gì, ra ngoài."
Hạ phu nhân kiên trì đứng ở trước mặt Hạ Tiêu:
"Tiêu Nhi trở về từ cõi chết trở về, ta sẽ không để cho người ta bức bách hắn làm bất kỳ chuyện hắn không muốn làm nữa. Cho dù các ngươi ép buộc Tiêu Nhi đồng ý, nhưng Tiêu Nhi sẽ tận tâm tận lực làm sao, đừng quên, Tuệ Thục Nhân chính là ân nhân cứu mạng của Tiêu Nhi, Tiêu Nhi trọng tình trọng nghĩa, tuyệt đối sẽ không đối nghịch với ân nhân cứu mạng mình!"
Hạ Lăng cũng nghĩ đến điểm này, trầm giọng nói:
"Nói không chừng nhị đệ sẽ còn liên hợp với Tuệ Thục Nhân thiết kế hại Hạ gia, đến lúc đó sự tình sẽ chỉ càng thêm khó giải quyết..."
Hạ Hãn Hải trầm mặt, phất ống tay áo một cái rời đi.
Hạ Lăng lạnh lùng nhìn Hạ Tiêu một chút, cũng đi theo ra ngoài.
Trong thư phòng chỉ còn lại Hạ Tiêu và Hạ phu nhân, Hạ Tiêu không muốn ở thêm, cất bước muốn đi.
"Tiêu Nhi!"
Hạ phu nhân kéo tay áo hắn lại, "Con trở về đã hai năm, thật sự không muốn gọi ta một tiếng mẫu thân nữa sao?"
"Hạ phu nhân."
Hạ Tiêu nhàn nhạt nhìn bà ta:
"Giữa ngươi và ta, nhân duyên mẹ con đã hết, nếu ngươi cứ bức bách ta, vậy ta chỉ có thể tránh mặt không gặp."
"Ta không bức con, không bức..."
Hạ phu nhân vội vàng buông hắn ra, "Con vừa trở về, chưa ăn cơm đúng không, ta đây để phòng bếp chuẩn bị bữa ăn."
Lúc trước bà ta vì làm tốt thân phận Hạ phu nhân, vì không khiến người ta lên án, vì cân bằng quan hệ giữa con riêng và con ruột, bà ta lựa chọn xem nhẹ cảm nhận của con ruột... Cho đến khi, hai năm trước bà ta đột nhiên sinh bệnh, cơn bệnh tới kỳ quặc, suýt chút nữa thì lấy mạng bà ta, bà ta vẫn cho là mình ăn nhầm thứ gì, về sau mới biết được, thì ra là Hạ Lăng vì bức bách Tiêu Nhi hiện thân mà cố ý lấy tính mệnh của bà ta ra làm mồi nhử...
Người con riêng bà ta luôn xem là con ruột, nâng niu ở trong lòng bàn tay không biết lúc nào đã biến thành một con sói, bà ta và Tiêu Nhi thiếu chút nữa đều chết ở trên tay đứa con riêng này.
Bà ta hối hận, hối hận hơn 20 năm nay bỏ lơ Tiêu Nhi, bà ta chất vấn bản thân mình hết lần này đến lần khác vì sao lại không quan tâm đến thân nhi tử của mình...
Cũng may Tiêu Nhi còn sống trở về, cái mạng này của bà ta cũng vẫn còn, tương lai còn rất nhiều năm, bà nhất định phải đền bù cho Tiêu Nhi thật tốt mới được...
Hạ Tiêu cũng không nhìn thần sắc hối tiếc của bà ta, thanh âm lạnh nhạt:
"Trong quân còn có việc, ta đi trước."
Hắn bước qua cánh cửa, đi ra tiểu viện, thân ảnh rất nhanh biến mất ở bên trên hành lang.
Hạ phu nhân dựa vào khung cửa cười khổ:
"Tiêu Nhi, vi nương rốt cuộc phải làm thế nào, con mới có thể tha thứ..."
Tiêu Nhi năm nay ba mươi tuổi, vẫn còn chưa lấy vợ sinh con, đây đều là sai lầm của người làm mẫu thân như bà ta, bà ta đã sai quá nhiều, cần bù đắp cũng quá nhiều...
Bạn cần đăng nhập để bình luận