Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1485: Tuệ Thục nhân tỉnh lại (1)

Khóe miệng Vinh Khánh giật giật.
Có phải là Thái hậu đã nhầm trọng điểm rồi không?
Bây giờ là lúc chất vấn Lục ca có thể chăm sóc được người ta hay không à?
Vấn đề mấu chốt không phải là, Lục ca bị một quả phụ dây dưa sao?
Vinh Khánh lại kéo đề tài quay trở lại:
"Năm trước Thái hậu sinh bệnh, Lục ca cũng chưa từng tự mình hầu hạ thuốc thang gì, sao Tuệ Thục nhân vừa sinh bệnh, Lục ca liền canh giữ bên giường bệnh thế?"
"Thân thể ta vẫn không tốt, hắn không để ở trong lòng cũng bình thường."
Thái hậu mở miệng nói:
"Lần này Tuệ Thục nhân cứu được rất nhiều người, lão Lục hẳn cũng là bị hành động đại nghĩa của Tuệ Thục nhân làm cho cảm động, mới có thể nguyện ý đi chăm sóc nàng ấy như thế... Nhưng mà, hắn là một nam tử, chăm sóc Tuệ Thục nhân như vậy thật sự là có chút không ổn, hủy thanh danh của Tuệ Thục nhân cũng không tốt, để trở về rồi ta sẽ nói hắn mấy câu."
Vinh Khánh sâu kín mở miệng:
"Lục ca còn chưa có hôn phối, Tuệ Thục nhân lại là một quả phụ, nếu bị người có tâm làm lớn chuyện, nói người hoàng thất và quả phụ dây dưa không rõ ràng, có thể ảnh hưởng đến danh dự hoàng thất..."
Cuối cùng Thái hậu cũng hiểu được ý tứ của Vinh Khánh.
"Ngươi nói Tuệ Thục nhân chủ động tìm lão Lục nói chuyện, vậy có nghĩa là, Tuệ Thục nhân không chán ghét lão Lục."
Lão nhân gia nàng suy nghĩ một chút rồi lên tiếng:
"Lão Lục nguyện ý chăm sóc cho Tuệ Thục nhân, cũng biểu thị rằng lão Lục có thể tiếp nhận Tuệ Thục nhân. Vương gia và quả phụ... nghe qua quả thật có chút không hài hòa lắm, nhưng mà, cũng không phải không thể tiếp nhận..."
Vinh Khánh trợn trừng mắt.
Cái gì gọi là không phải không thể tiếp nhận?
Ý tứ này có nghĩa là, Thái hậu có thể tiếp nhận Tuệ Thục nhân gả vào hoàng gia?
Dựa vào cái gì chứ?
Một nông phụ thủ tiết, làm sao xứng với Lục ca?
"Lần này Tuệ Thục nhân không để ý nguy hiểm đến tính mạng cứu hoàng thất, hôn mê bất tỉnh, có lẽ có thể nhân cơ hội này tuyên bố với bên ngoài rằng Tuệ Thục nhân vì cứu hoàng thất mà qua đời, sau đó lại cho Tuệ Thục nhân một thân phận mới..."
Khóe môi Thái hậu hiện ra nụ cười:
"Cứ như vậy, hoàng thất cũng sẽ không bị người chỉ trích... Để bù đắp cho Tuệ Thục nhân bị mất đi thân phận, hoàng thất có thể phong tước vị cho bốn nhi tử của Tuệ Thục nhân..."
Nghe được những lời này, Vinh Khánh thiếu chút nữa ngất đi.
Điên rồi điên rồi, Thái hậu cũng điên rồi...
Một đêm này qua đi, ngày hôm sau là mùng bốn tết, sáng sớm, Tần vương mang theo mười mấy thần y dân gian tiến cung, Trình Loan Loan rốt cuộc cũng tỉnh lại.
Nàng cảm thấy mình ngủ thật lâu, linh hồn phiêu đãng, giống như trở về quá khứ.
Nàng trở về căn biệt thự kiếp trước, một mình thức dậy, đánh răng rửa mặt ăn sáng, sau đó lái xe đến công ty. Mỗi nhân viên trong công ty lộ ra nụ cười tiêu chuẩn nói với nàng câu chào buổi sáng, nàng cũng đáp lại bằng nụ cười không có nhiệt độ, sau đó bắt đầu một ngày làm việc chính thức.
Buổi sáng làm việc, buổi chiều họp, buổi tối tăng ca, bận rộn đến mười một giờ mới kết thúc, mà bụng còn đói bụng kêu vang, vì thế tùy tiện ăn một chút gì đó, rồi lại tiếp tục thức khuya làm việc, thức đến hai ba giờ, mới mệt mỏi ngủ đi.
Tất cả mọi thứ trong giấc mơ đều không có nhiệt độ, nàng cứ lặp đi lặp lại những công việc này, cả người mệt mỏi đến không chịu nổi.
Nàng không biết người nhà mình đã đi đâu, Đại Sơn đâu, Nhị Cẩu, Tam Ngưu, Tứ Đản đâu, còn có Tuệ Nương cùng Oánh Oánh, còn có tôn tử cùng tôn nữ của nàng, trong mộng phảng phất không có những người này, hết thảy đều lạnh như băng, làm cho nàng sinh ra cảm giác bất lực trước nay chưa từng có... Rõ ràng trước kia cũng không có những người này, nhưng nàng vẫn có thể sống một mình rất tốt.
Nhưng sau khi cảm nhận được nhiệt độ của tình cảm gia đình, nàng phát hiện ra rằng nàng không thể rời khỏi họ được.
Nàng không cần trở lại hiện đại, nàng muốn ở lại Đại Vũ triều, nàng muốn ở lại trấn Đại Hà...
Có lẽ là một cỗ ý niệm mãnh liệt thúc đẩy nàng, làm cho nàng rốt cuộc mở mắt ra.
Đập vào mắt là chiếc giường ngát hương màu vàng sáng, thêu những đóa mẫu đơn phú quý diễm lệ. Nàng hơi nghiêng đầu, có thể nhìn thấy đại điện rộng rãi, tất cả trang trí đều cực kỳ xa hoa, vô cùng lạ lẫm.
Nàng lập tức ngồi dậy.
Lại cảm giác trước ngực đau nhức, đưa tay sờ thử, mới phát hiện trên người đang đắp bằng một thứ giống như thạch cao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận