Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 883: Ngươi bỏ ý định đó đi (1)

Dưới gốc cây hòe náo nhiệt một cách lạ thường.
"Nương Minh Hiên, ngươi không bịa chuyện đó chứ, Lâm tiểu thư đó thực sự bị Trịnh tiểu thư đẩy xuống nước sao?"
Tôn Thị gật đầu, miêu tả sinh động như thật:
"Đương nhiên là thật, chính tai ta nghe Trịnh phu nhân nói đó. Nàng ta nói Lâm gia là quan lớn ở kinh thành, nếu nhi tử nàng ta lấy được Lâm tiểu thư thì có thể thăng quan phát tài. Vì vậy mới sắp xếp sự cố rơi xuống nước này. Các ngươi nghĩ xem, một nam nhân cứu được một nữ nhân từ trong nước ra, anh hùng cứu mỹ nhân, là nữ nhân thì nhất định sẽ lấy thân báo đáp. Cho dù Lâm tiểu thư không thích Trịnh gia thiếu gia, nhưng thanh danh đã bị hủy hoại thì cũng chỉ có thể gả cho Trịnh thiếu gia thôi. Thủ đoạn này của Trịnh phu nhân quả là cao tay."
"Đây không phải là đang ép Lâm tiểu thư người ta gả cho nhi tử của nàng ta sao, Trịnh phu nhân này thật không phải người tốt lành gì."
"Trịnh thiếu gia chính là người mà Lý Tú Hồng, chất nữ của Trương bà nương gả lúc trước đúng không, nghe nói Lý Tú Hồng mang thai huyết mạch của Trịnh gia, a phi, đã có hài tử rồi mà vẫn muốn lấy hoàng hoa đại khuê nữ nhà người ta, người Trịnh gia sao có thể vô liêm sỉ như thế cơ chứ."
"Chúng ta chẳng phải đã từng vào trong thành xem qua hí văn rồi à, bên trong hí kịch chẳng phải đều diễn như vậy sao. Nam tử có địa vị thấp coi trọng một nữ nhân có thân phận cao quý hơn, rồi anh hùng cứu mỹ nhân. Nữ tử có địa vị thấp muốn gả cao, vậy thì diễn tiết mục rơi xuống nước, hôn sự này liền có thể ăn chắc rồi."
Tôn Thị tỏ vẻ thần bí nói:
"Trước đây chất nữ Trương bà nương có thể gả cho Trịnh thiếu gia làm thiếp là do lén lút gạo nấu thành cơm, Trịnh thiếu gia không thể không chịu trách nhiệm, không thể không nói, chiêu này tuy là buồn nôn nhưng thực sự hữu dụng..."
"Khụ khụ!"
Một tiếng ho khan ngắt lời Tôn Thị.
Tôn thị ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Trình Loan Loan đang đi tới, lập tức nói:
"Đại tẩu, Lâm phu nhân kia cuối cùng biết là mưu kế của Trịnh phu nhân..."
"Đừng ở đây ăn nói hàm hồ."
Trình Loan Loan lạnh nhạt nói, "Trịnh phu nhân và Lâm phu nhân rất thân thiết, hai vị tiểu thư cũng là bạn thân chốn khuê phòng, cũng không xảy ra loại chuyện như ngươi nói, Lâm tiểu thư rơi xuống nước chính là chuyện ngoài ý muốn."
Tôn Thị vội vàng biện minh:
"Nhưng chính tai ta nghe thấy..."
"Tam thẩm nghe nhầm rồi."
Trình Loan Loan giữ ngữ khí lạnh nhạt, "Về chuyện của Trịnh gia và Lâm gia, sau này đừng đem ra bàn luận lung tung trong thôn nữa. Bị người ta nghe thấy, cẩn thận trị ngươi tội đại bất kính."
Tôn Thị rụt cổ lại một cái.
Trịnh gia và Lâm gia đều có người làm quan, một thôn phụ như nàng ta quả thực không thể dây vào, chỉ đành bóp chết bản tính nhiều chuyện của mình lại ở trong bụng.
Những người khác cũng nhanh chóng dừng câu chuyện, không dám phụ họa với Tôn Thị nữa.
Lúc này, một tiểu hỏa tử trẻ tuổi chạy tới, là Tôn Tiểu Lỗi, tiểu nhi tử của ca ca Tôn Thị.
"Cô cô, chuyện trong tiệm đều xử lý xong rồi."
Tôn Tiểu Lỗi sờ sau gáy, "Mẫu thân cháu đã làm cho Xuân Hoa một cặp lót giày, dặn cháu đích thân đưa cho muội ấy, cháu có thể đến kinh thành tìm Xuân Hoa không?"
Nhà ăn trong thôn chỉ phục vụ bữa trưa nên sau buổi trưa, hắn cũng không có việc gì để làm.
Tôn Thị mặt mày hớn hở, xem ra đại tẩu cũng có ý định kết thân, nàng ta vội nói:
"Buổi chiều cũng không có việc gì làm, cháu mau đi đi, cũng có thể giúp làm chút chuyện."
Tôn Tiểu Lỗi cười thật thà, quay người đi về phía huyện Bình An.
Trình Loan Loan hơi nhíu mày:
"Tam thẩm, ngươi thực sự muốn Tiểu Lỗi làm nữ tế của ngươi?"
"Tiểu Lỗi tốt biết bao, ta đã nhìn nó lớn lên, con người thật thà chăm chỉ, làm ở tiệm lâu như vậy rồi, việc khổ cực gì cũng là nó làm, chưa bao giờ than oán."
Tôn thị vô cùng hài lòng, "Đại tẩu thấy được không?"
Trình Loan Loan mỗi lần đến nhà ăn quả thực đều thấy hài tử này nỗ lực làm việc. Người thôn Quế Hoa đa phần đều rất lười, nhưng Tôn Tiểu Lỗi lại khác, thật thà lại rất chịu khó, nếu hắn không phải là biểu ca của Xuân Hoa, chắc chắn nàng sẽ đồng ý hôn sự này hai tay hai chân.
Ngoại trừ họ hàng gần, còn có một điểm nữa. Đó là Xuân Hoa căn bản không muốn gả đi, hà tất phải ép buộc chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận