Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 272: Tính tình thiếu gia của Thẩm Chính (2)

Trình Chiêu đưa theo bốn tiểu tử đi về phía từ đường Triệu gia. Tuy rằng thu hoạch vụ thu mệt muốn chết nhưng chuyện đọc sách học tập không thể bị gián đoạn, bởi vì người trong thôn không biết khi nào Trình Chiêu rời đi, có thể học thêm một ngày thì học một ngày.
Ít nhất ngồi ở trong học đường đọc sách viết chữ thoải mái hơn so với làm việc ở trên ruộng, bọn nhỏ đều cực kỳ nhiệt tình.
Bên này bắt đầu giảng bài đọc sách.
Bên kia chủ tớ hai người Thẩm Chính và A Phúc đang lang thang trong địa phận thôn. Thẩm Chính vốn mặc một bộ trường bào bằng tơ tằm màu vàng đất, đi trong thôn đặc biệt bắt mắt, nhưng giờ phút này, trường bào trên người hắn đã rách tung tóe, màu vàng đất biến thành màu bùn đất, tóc tai còn lộn xộn, trong tay cầm một mảnh lá cây để quạt gió. Dáng vẻ này không khác gì những người khác trong thôn.
Hắn đi qua cả đoạn đường nhưng không một ai biết đây là công tử nhà Huyện lệnh đại nhân.
A Phúc hỏi thăm cả đường mới tìm được nhà lý chính.
Lý chính xem như là một viên quan nhỏ không có trong biên chế, là thủ hạ của cha già hắn. Nếu như lý chính này dám chống đối lại mệnh lệnh của hắn, hắn sẽ bảo cha già đổi người làm lý chính.
“Thẩm thiếu gia?”
Lý Chính bị dọa cho sửng sốt, mới nửa ngày không gặp, sao vị thiếu gia này lại biến thành như vậy?
Thẩm Chính lạnh lùng nói:
“Bổn thiếu gia đói bụng, lấy đồ ăn lại đây.”
Lý chính do dự, nương Đại Sơn đã cố ý dặn dò không được đưa đồ ăn cho Thẩm thiếu gia. Nếu ông tiếp tế cho Thẩm thiếu gia thì chính là đối nghịch với Huyện lệnh đại nhân.
Lúc ông còn đang do dự thì bạn già của ông đã đi ra từ trong phòng. Bởi vì thu hoạch vụ thu quá bận, lúc này nhà bọn họ cũng mới dùng cơm. Trong tay bạn già của lý chính bưng một chén đồ ăn, món chính là gạo kê, bỏ thêm đậu đen và rau dại, hầm thành một chén cháo có màu xanh đậm lẫn màu vàng.
“Thẩm thiếu gia, mau ăn đi.”
Trên mặt bạn già của lý chính là nụ cười từ ái, bát cháo này vốn là để dành cho Thiết Trụ ăn, đây là chén nhiều nhất, ăn vào sẽ no bụng.
Thẩm Chính nhìn chằm chằm chén thức ăn màu sắc kỳ dị kia, không còn khẩu vị gì nữa.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
“Triệu lý chính, ngươi thân là một trưởng thôn vậy mà lại ăn loại thức ăn này?”
Lý chính cũng rất xấu hổ, tuy ông là một trưởng thôn, nhưng ngoài việc nhiều hơn người khác một chút bổng lộc do Huyện lệnh đại nhân phát thì cũng không có nguồn thu nào khác.
Ông không biết nhiều chữ, cũng không có năng lực gì, cả đời chỉ kiếm ăn trên đồng ruộng ….
Bạn già của lý chính mở miệng thăm dò:
“Cũng may vừa mới thu hoạch lúa, trong nhà có gạo mới. Thẩm thiếu gia chờ một lát, ta đi giã gạo, đợi lát nữa có thể ăn cơm tẻ.”
Thẩm Chính cắn răng:
“Ai muốn ăn cơm tẻ.”
Hắn ở nhà ngày nào cũng có thể ăn cơm tẻ, bây giờ hắn muốn ăn gà Bát Bảo, muốn ăn vịt nướng, muốn ăn đầu sư tử….
Hắn xoay người bước đi.
A Phúc nhanh chóng đuổi kịp:
“Thiếu gia, trong ngực ta còn có một cái bánh bột ngô, ngài ăn trước một chút lót bụng đi.”
“Ai muốn ăn mấy thứ này, dù sao ta cũng không ăn.”
Tính tình thiếu gia của Thẩm Chính nổi lên, căn bản là không muốn cúi đầu.
A Phúc đi theo phía sau, ăn từng miếng bánh nhỏ. Hôm nay hắn thật sự mệt muốn chết, từ khi sinh ra cho tới bây giờ, hắn chưa từng trải qua công việc mệt nhọc như vậy.
“Thiếu gia, đây là đi đâu?”
Thẩm Chính lạnh lùng mở miệng:
“Trở về trấn trên.”
A Phúc khẩn trương:
“Thiếu gia, trăm triệu lần không thể, nếu đại nhân mà biết thì sẽ nhốt thiếu gia vào phòng tối.”
“Đi trấn trên ăn no bụng rồi quay về.”
Tính toán của Thẩm Chính rất tốt đẹp, tuy rằng trên người không có tiền nhưng chưởng quầy các tửu lâu ở trấn trên đều biết hắn, hắn nợ tiền cũng không dám nói gì.
Ăn no bụng rồi lại quay về thôn Đại Hà, thần không biết quỷ không hay, cha già của hắn là người bận rộn như vậy, căn bản là không có khả năng biết hắn từng trở về.
Kế hoạch quả thật không tồi nhưng chủ tớ hai người là lần đầu tiên đến thôn Đại Hà, còn chưa đi được nửa canh giờ thì đã bị lạc ở trên đường núi….
Bạn cần đăng nhập để bình luận